tag:blogger.com,1999:blog-65653929748647940292024-02-07T14:41:19.695-08:00Đời Tù Cải TạoNha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.comBlogger13125tag:blogger.com,1999:blog-6565392974864794029.post-73357040270388642992010-11-12T13:04:00.001-08:002014-03-21T16:47:40.673-07:00Ngày Trở Về<div>
<span style="font-size: x-large;"> </span><br />
<div style="color: blue; font-family: arial,helvetica,sans-serif; font-size: 14pt;">
<div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi3L0EPtClS5PuyIXrUj5xA5BlXUxBfEQU17kqpPl7xe9NKAgtK6LCzIN0iaIlDqIan-iCLTSy3pg6u4O9d0aDBlWEt5nUWNFqyVzz5dmJVCkc9CV-ehhjAsf6oTTodX6iENrm2wgxrQmc/s1600/Detainees+released+from+re-education+camps++met+by+family+members+3.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi3L0EPtClS5PuyIXrUj5xA5BlXUxBfEQU17kqpPl7xe9NKAgtK6LCzIN0iaIlDqIan-iCLTSy3pg6u4O9d0aDBlWEt5nUWNFqyVzz5dmJVCkc9CV-ehhjAsf6oTTodX6iENrm2wgxrQmc/s1600/Detainees+released+from+re-education+camps++met+by+family+members+3.jpg" height="268" width="400" /></a></div>
<br />
<span style="font-size: x-large;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif; font-size: x-large;"><b>Phần XXI: Ngày Trở Về (1)</b></span></span></div>
<div>
</div>
<div>
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif; font-size: medium;">(Trong Hồi Ký NNTCC)</span></b></span></div>
<div>
</div>
<div>
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif; font-size: medium;">Tác Giả: Phạm G. Đại</span></b></span></div>
<div>
</div>
<div>
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif; font-size: medium;"> </span></b> </span><br />
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Chúng tôi lục tục xuống xe, lích kích khiêng các ba lô túi xách cá nhân vào bên trong cái cổng có tên "Hàm Tân Z-30D" và được chỉ định tập trung vào một khu vực sâu phía bên trong trại . </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Chín mươi người chiếm hẳn một góc sân trong tư thế nghỉ ngơi kẻ đứng người ngồi dưới tàn cây rợp bóng mát. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Trên khuôn mặt những người tù cuối cùng này có một điểm giống nhau là sự bình thản và nhẫn nại. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="color: blue; font-family: 'sans-serif'; font-size: 13.5pt;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Sự bình thản là kinh nghiệm nhiều năm ở tù đã tạo cho họ có được một đức tính biết âm thầm chịu đựng, biết chờ đợi và biết bình tĩnh trước mọi tình huống. </span></span></b></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="color: blue; font-family: 'sans-serif'; font-size: 13.5pt;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Chính sự bình tâm trước mọi thử thách gian nguy và thái độ can trường chịu đựng một cách bền bỉ mọi hình phạt tàn khốc của kẻ thù phủ lên người họ, đã dần dần biến đổi môi trường sống của người tù thành thuận lợi hơn. </span></span></b></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="color: blue; font-family: 'sans-serif'; font-size: 13.5pt;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Hoặc giả vì cái nghiệp lực to lớn phủ chụp xuống toàn dân miền Nam khi nước đã mất vừa lui đi? Hoặc kẻ thù sau bao nhiêu năm trả thù đã hả hê và bây giờ họ chợt nhận thấy rằng mình đã xuống tay quá mạnh trên lưng kẻ thất trận cùng một mầu da nên dừng bớt lại? </span></span></b></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="color: blue; font-family: 'sans-serif'; font-size: 13.5pt;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Cộng thêm vào đó là lòng nhân đạo của người tù đã lấy ân báo oán, "lấy trí nhân mà thay cường bạo" khi cứu giúp thuốc men cho các khu gia binh và dân chúng quanh vùng<u>,</u> khi chia sẻ điếu thuốc, ấm trà, ly cà phê với các cán bộ, cán binh của trại giam đã làm cho họ phải suy nghĩ về tình người? </span></span></b></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Tất cả những sự việc bề ngoài tuy trông rất bình thường đó lại là những yếu tố quan trọng cảm hóa kẻ thù, lấy được lòng dân, và xoay chiều cơn sóng dữ đã bao lần muốn nuốt sống mạng người tù; để đạt được điều ấy, hàng ngàn tù nhân đã ngã gục và nằm sâu trong lòng đất Mẹ.<span style="color: blue; font-family: 'sans-serif'; font-size: 14pt;"></span></span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Sau một thời gian dài suốt chín năm vừa qua, được gia đình đến thăm nom và tiếp tế đủ thứ từ ăn uống đến thuốc men, quần áo vật dụng, thì chúng tôi đã có một "tài sản" khá nhiều, khá bề bộn, dù là đã bỏ lại tại trại cũ Nam Hà nhiều thứ lỉnh kỉnh, nên chưa đến nỗi như đồ đạc trong truyện "Hoàng Trừu" ngày xưa </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Đó là chưa kể đến những thứ mà các bạn về trước đã để lại như cây đàn ghi ta, bình ấm pha trà, các sách truyện quý kể cả các cuốn kinh về tôn giáo mà chúng tôi buộc phải mang theo vào Nam vì đó là những kỷ niệm của người đã rời trại giao cho người ở lại. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Thêm vào đó, những người tù trước khi ra khỏi cổng trại tù vẫn còn phải chịu một lần kiểm soát gắt gao nữa và các sách báo kinh điển như vậy sẽ bị tịch thu ngay. Bởi thế kinh nghiệm của những người được về trước để lại cho người sau là càng gọn nhẹ càng tốt để tránh bị đám trực trại làm khó dễ hay hạnh họe trong lúc kiểm tra.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Trong những năm tháng tù đầy, có nhiều sự việc bất ngờ xẩy ra làm cho đời sống tù nhân thêm vất vả khốn đốn mà chuyển trại là một. Chuyển trại luôn là điều đáng e ngại nhất vì ngoài sự cực nhọc lao đao của thân xác là sự bất định của một tương lai không biết sẽ đi về đâu. Dầu sao đi nữa thì việc chuyển trại lần này coi như tạm xong.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Đây không phải lần đầu tiên chúng tôi chuyển trại và có thể cũng chưa chắc đã là lần cuối, cho nên cách tốt nhất là chấp nhận hiện tại rồi từ từ tính sau, bởi vậy chúng tôi mỗi người sẵn sàng bên cạnh hành trang của mình chờ đợi thủ tục nhập trại. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="color: blue; font-family: 'sans-serif'; font-size: 13.5pt;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Thủ tục này như mọi lần thì bao gồm điểm danh từng người để bàn giao quân số cho trại mới, nhắc nhở về tuân thủ nội quy và kế nữa là mỗi người tù tự mở ba lô của mình ra cho trực trại khám xét từng vật dụng một trong đó; thứ nào được cho qua thì mới được đem vào, còn lại là tịch thu hết. </span></span></b></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Điều lạ lùng là lần đầu tiên thủ tục khám xét để nhập trại tại Hàm Tân đã được thông qua chứ họ không lục tung lên tất cả mọi thứ trong tư trang mỗi người như những lần nhập trại tại miền Bắc. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Có thể đây là một dấu hiệu tốt hay chăng? Cái gì thì cũng phải đợi một thời gian nữa xem sao vì họ đã lường gạt người tù quá nhiều lần rồi nên bây giờ chúng tôi thẩy đều thận trọng. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Trong khi chúng tôi vẫn đang đứng bên cạnh tư trang của mình thì cánh cổng trại chợt được đẩy rộng ra hơn vì có mấy tay cán bộ, cán binh đem các xâu chìa khóa vào và lần lượt mở còng hết cho các tù nhân. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Thái độ của họ tỏ ra thân thiện mà tôi tin rằng đó là do cấp trên đã ra lệnh cho họ đối xử như vậy, chứ không đầy hận thù như tại trại giam Long Thành mười hai năm trước khi còng tay chúng tôi để chuyển đến trại Thủ Đức trên đường ra Bắc lưu đầy .</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Tôi lấy bàn tay trái xoa bóp cổ cánh tay phải một chút vì có chỗ hơi bị sưng lên vì cái còng số tám.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Ba ngày trời rồi cổ tay phải của tôi mới được thong dong rời khỏi cổ tay trái của anh Hai Hầu.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Ba ngày rồi trên tầu hỏa hay khi xuống xe lửa về trại Hàm Tân, anh Hai Hầu đi đâu thì tôi phải đi theo, ngược lại cũng vậy và cả tôi lẫn anh Hai Hầu đều không than phiền gì dù là cái còng có hơi nhỏ một chút.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Sau đó thì có vài tay có lẽ là cấp chỉ huy mà họ gọi là "Ban"<u> </u>đến để nói chuyện với nội dung tóm tắt là anh em chúng tôi được chuyển vào Nam để "tiếp tục cải tạo chờ ngày về đoàn tụ gia đình". </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">"Ban" đề cập một số những giáo điều mà chúng tôi chẳng ai buồn nghe vì sau ba ngày di chuyển trên xe lửa thật mệt mỏi, ai cũng chỉ muốn cho xong mọi thủ tục để tìm chỗ nghỉ ngơi mà thôi.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Mười lăm phút nói chuyện để chào đón chín mươi người từ miền Bắc vào Nam, và không thấy ai có ý kiến gì nên mấy tay cán bộ này bảo nhóm trật tự hướng dẫn chúng tôi về buồng giam trong một khu vực riêng, biệt lập nằm bên trái sân trại. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Bấy giờ là buổi chiều, từ lúc mới vào trại, tôi vẫn nhìn ra phía ngoài cổng, nắng đang nhuộm vàng trên những ngọn lá Buông từ xa rồi tắt xuống dần thân cây và hắt những sợi vàng yếu ớt của một ngày sắp hết thành những vệt dài loang vào trong sân.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Lúc đó tuy là mùa Hạ nhưng khi ánh nắng dịu đi thì dưới đất không còn bốc lên cái nóng hừng hực của ngày Hè nữa, mà hơi mát từ trong không khí tỏa xuống thật dễ chịu. Sau này tôi mới biết nơi này mát một phần là nhờ trại nằm gần bên một nhánh sông được tách ra thành các dòng suối nhỏ nước chảy róc rách ngày đêm xuyên qua khu rừng và chạy vòng quanh trại.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Trước kia, nơi đây là mật khu rừng Lá của VC mà họ vẫn thường chận các xe đò liên tỉnh để hăm dọa hành khách, bắt hành khách vào trong khu rừng này để tuyên truyền về "giải phóng" về "cách mạng" mất cả nửa ngày mới thả cho ra về. Nếu là quân nhân hay công chức thì bị bắt dẫn đi luôn.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Tôi có hai người cháu trai lúc còn bé đi theo chuyến xe đò liên tỉnh này, hai cháu cũng bị bắt vô đây nghe thuyết giảng mấy tiếng đồng hồ rồi mới được thả cho về lại Sàigòn vì các cháu chỉ là học sinh.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Lúc về<u> </u>tới nhà mấy ngày sau mà hai cháu<u> </u>vẫn còn hãi sợ . Hình ảnh những súng AK chĩa về phía hành khách đang ngồi bệt xuống đất trong rừng, và những chiếc khăn rằn quấn quanh cổ với những bộ mặt dữ tợn. Các cháu nói không quên được dù sau này đã trưởng thành.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Sau khi chiếm miền Nam thì cái mật khu này được biến thành trại tập trung "cải tạo" để giam giữ cả tù hình sự lẫn tù chính trị chế độ cũ. Thời gian những năm trước, trại này cũng nổi tiếng là khắc nghiệt, ngược đãi tù nhân với bàn tay sắt. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Số lượng tù nhân chết vì kiệt sức, vì vượt trại và bị bệnh tật không phải là ít.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Dòng đời vẫn trôi nhanh và tôi cũng không tưởng tượng ra được một ngày nào đó như hôm nay tôi lại có mặt trong khu rừng Lá này, không phải để nghe như các hành khách xe đò ngày xưa những tuyên truyền của VC - giống như những giáo điều bài bản rập khuôn và rỗng tuyếch mà tôi đã phải nghe mười mấy năm nay - mà chính tôi và những người tù đồng cảnh ngộ đang sống ngay bên trong trại giam của họ dựng lên tại nơi này. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;"><b>Dầu sao thì tôi cũng đã vào đến trong Nam và điều thực tế là gần gia đình hơn và khí hậu miền Nam cũng ôn hòa hai mùa mưa nắng sẽ tốt và thích hợp cho sức khỏe chúng tôi nhiều hơn</b>. </span></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">M<b>ột điều đáng mừng là gia đình cũng bớt vất vả ngược xuôi từ Nam ra Bắc trong những chuyến thăm nuôi đã như là huyền thoại vào tận rừng sâu núi thẳm để tiếp tế cho chúng tôi.</b><span style="color: blue; font-family: 'sans-serif'; font-size: 14pt;"></span></span></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Một điểm nữa, không hiểu sao khi vào đến đây thì trong tôi niềm hy vọng lại chợt loé lên hình ảnh một ngày trở về sẽ không còn xa nữa- nghĩa là tôi sẽ có một ngày nào đó được trở lại thành phố Sàigòn, cái thành phố mà tôi đã phải u buồn trong câm nín, đau buồn trong tang tóc mà lặng lẽ bỏ nó ra đi cái ngày mà miền Nam vừa mất vào tay kẻ thù phương Bắc.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="color: blue; font-family: 'sans-serif'; font-size: 13.5pt;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Miền Nam, hai tiếng đó như một cái gì thật là gần gũi và yêu thương mà sau mười hai năm lưu đầy xa vắng, nay tôi mới có dịp quay về để hít thở lại bầu không khí ấm áp này.</span></span></b></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Tôi đang miên man suy nghĩ thì đã bước đến cửa buồng và quay về thực tại vì các tiếng động ồn ào, tiếng nói lao xao của các bạn. Chúng tôi thẩy các ba lô vật dụng cá nhân lên chỗ nằm rồi đi tìm nước tắm một cái đã, mọi việc khác tính sau. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Buồng giam này cũng giống như hàng mấy chục cái buồng giam mà tôi đã trải qua, mỗi buồng cũng chứa đến sáu chục người. Tụi tôi ở làm ba buồng, hai buồng lớn và một căn nhỏ trên mấy bực tam cấp là dành cho các ông tướng. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Đây là lần đầu tiên từ mười ba năm qua mà chúng tôi, các dân sự hay cấp úy cấp tá, được ở chung cùng một khu, cùng chung một sân, không có bờ tường hay hàng rào kẽm gai ngăn cách với các ông tướng. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Tất cả tụi tôi, những người tù cuối cùng đều tập trung trong khu này trừ một số trong các anh đã ở Hàm Tân trước thì được phái ra ngoài như là tự giác để canh giữ các lán trại hay chăn nuôi gia súc và heo bò tăng gia cho trại. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Phía trước mặt khu vực chúng tôi ở là bờ tường, còn phía bên hông trái là hàng rào dây kẽm gai, chừa ra một cái cổng ra vào, thông ra sân lớn; và phía bên kia sân chạy dọc vào sâu bên trong là các khu dành cho tù hình sự.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Đặc điểm của trại này là có hai khu giam giữ một dành cho tù hình sự nữ và một cho nam.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Trong ba căn buồng giam dành cho chúng tôi, hai căn lớn là sàn xi măng bên dưới và có một tầng trên là sạp gỗ.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Buồng giam ở đây tương đối thoáng mát hơn các buồng giam ngoài Bắc vì có nhiều cửa sổ và trông sạch sẽ hơn nhiều. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Chỉ có căn dành cho các ông tướng thì ngăn ra làm mấy phòng nhỏ và mỗi anh đều có một chiếc giường cá nhân thoải mái để nằm chứ không phải nằm trên sàn. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Nơi dành cho các anh ở là một căn nhà nhỏ trông rất tươm tất, không có hình dáng một buồng giam như chúng tôi đang ở dưới này. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Mấy ông tướng vào những năm sau cùng thì rất là thân, có dịp liên lạc nói chuyện thường xuyên với chúng tôi, và tâm sự nhiều với nhau chứ không còn ngăn cách và biệt lập như những năm đầu khi mới ra Bắc. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Chúng tôi thường gọi mấy ông tướng bằng "anh" chứ không có còn gọi theo cấp bậc chức vụ cũ nữa.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Trong các ông tướng thì chúng tôi quen biết hết vì gập nhau hàng ngày, và thường có dịp thì cùng tham gia văn nghệ chung với anh Lê Minh Đảo, anh Lê Văn Thân. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Tình thân mỗi người mỗi khác nhau nhưng tôi lại thân và kính mến nhiều hơn với các anh Mạch Văn Trường, Trần Bá Di, và anh Tất, mà tôi coi như những người anh lớn và học hỏi được nhiều về cách sống của các anh.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Anh Đảo thì rất văn nghệ, mau mắn và có giọng cười thật là phóng khoáng dễ mến. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Anh vừa đàn vừa hát nhiều bản do anh sáng tác nhưng hay nhất và cảm động nhất vẫn là bài "Mẹ" mà anh làm ra để tặng người Mẹ hiền.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Anh Di thì dáng người cao lớn như anh Trường nhưng gầy hơn, miệng lúc nào cũng nở nụ cười thật tươi khi gập hay trò truyện với anh em chúng tôi. Điểm đặc biệt ở anh Di mà tôi nhận thấy nổi bật là anh lúc nào cũng giữ được tinh thần lạc quan và tinh thần chiến hữu bền chặt với anh em cấp dưới trong tù.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Anh Giai thì dáng hơi gù gù giống như vai hùm của võ tướng thời xưa và nhiều lúc tôi thấy anh hay cười mỉm chi như vừa tìm ra được một điều gì đắc ý vậy khi đang nói chuyện với các đàn em.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Anh Thân thì học được thuật châm cứu của ông thầy người Tầu khi còn ở trại Hà Tây ngoài Bắc. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Ông người Tầu này bị bắt khi đi hái thuốc tại biên giới Việt-Trung và bị khép vào tội gián điệp, và là một ông thầy đã từng cứu giúp nhiều anh em chúng tôi bằng phương pháp châm cứu thật độc đáo. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Những người dân sống tại vùng biên giới Việt-Trung, nếu thiếu thận trọng như ông thầy Tầu này khi mải mê đi hái lá rừng làm thuốc thì rất dễ bị lạc qua địa phận bên kia, và sẽ bị bắt ngay về tội xâm nhập lãnh thổ, dò la hay gián điệp.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Ông là một người có tài châm cứu như thần mà tôi khâm phục vì chính mắt tôi đã mục kích những lần ông chữa đủ thứ bệnh cho các anh em tù nhân chính trị với hai cây kim bạc dài đến gần hai tấc đâm lút vào bụng hay vào sống lưng. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Ông luôn đem theo một họa đồ mà tôi rất thích ngắm nghía nhưng chẳng hiểu gì cả vì đầy những huyệt đạo trên cơ thể con người để chỉ dẫn thêm cho anh Thân. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Ngoài tài về châm cứu ra, anh Thân còn có biệt tài về thổi ống sáo.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Buổi chiều khi đi lao động về, sau bữa cơm đạm bạc, tôi thường ngồi trên chiếc ghế đá trong sân trước buồng để hưởng một chút thanh tịnh của một ngày sắp tàn. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Những khoảng thời gian đó là lúc anh Thân bắt đầu lấy ống sáo ra và tiếng sáo của anh bay từ căn nhà trên bực tam cấp đó vi vu thoảng trong gió chiều xuống buồng chúng tôi làm tôi thấy tâm hồn mình lâng lâng một cảm giác mênh mang khó tả trong ánh chiều tà. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Tiếng sáo ấy chắc không thể đem ra so sánh với tiếng sáo của Trương Lương ngày xưa vì hai hoàn cảnh khác nhau nhưng để lại trong tôi những cảm xúc buồn vui lẫn lộn.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Lúc anh thổi, đầu anh hơi cúi xuống như đang để hết những tâm sự của mình vào trong tiếng sáo nên khi nghe dù là tôi nhìn thấy anh hay không nhìn thấy anh chăng nữa, trước mắt tôi vẫn hiện rõ một khuôn mặt hiền hậu xương xương nuớc da sạm nắng với nụ cười mím luôn trên môi và đôi mắt hiền lành nhưng luôn vương vấn một nỗi niềm u uẩn khó tả. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Có lúc tôi nghe tiếng sáo mà thấy lòng mình vui theo, nhưng nhiều khi tiếng sáo ấy thật buồn da diết như lời trần tình của một vị tướng, một chiến sĩ đã không làm tròn được bổn phận giữ nước của mình và đã sa vào trong tay giặc. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Đôi khi tôi chạy lên phòng để nói với anh rằng anh thổi sáo thật tuyệt vời dù là anh học chưa bao lâu, những lúc đó anh chỉ cười, nụ cười hiền hậu cám ơn, nụ cười mà không bao giờ xóa nhòa trong trí nhớ của tôi. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="color: blue; font-family: 'sans-serif'; font-size: 13.5pt;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Có khi tôi lại không có can đảm nghe thêm nữa và bỏ vào trong buồng lên chỗ nằm tìm cuốn sách để đọc bởi vì tiếng sáo ấy lướt đi như làn gió nhẹ bay bay trong không trung của mấy buồng giam chúng tôi như đã khơi dậy trong tôi niềm đau sâu kín trong lòng về thân phận tù đầy của mình, về sự tan vỡ của gia đình, về niềm nhớ không nguôi thành phố mang tên Sàigòn, về tương lai có nhiều hứa hẹn hơn nhưng vẫn còn xa vời.</span></span></b></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;"><b>Anh Trường thì thân với tôi như anh em khi còn ngoài Bắc vì chúng tôi đều chung một thầy học đạo. Thầy Tâm đã nhận anh Trường và tôi làm đệ tử. Thỉnh thoảng tôi lại có dịp ăn bữa cơm chay với thầy, anh Trường và cả ông Xoàn nữa do thầy nấu nướng và chế biến; trong khi ăn thầy thường kể những câu chuyện về đạo Phật trong đời</b> <b>sống dân gian ngày trước rất là hay và thật lạ lùng.</b> </span></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Tôi cũng có một kỷ niệm đáng nhớ với anh Trường khi ngoài Bắc họ loan báo đổi tiền. Anh từ bên buồng giam của mấy ông tướng đưa cho tôi hai trăm đồng qua bờ tường để nhờ tôi đổi dùm. Lúc đó dù là ở Nam Hà cũng đã thoải mái hơn, nhưng các anh vẫn bị hạn chế nhiều trong bốn bức tường ít tiếp xúc với bên ngoài bằng tụi tôi, cho nên tiền bên các anh đều phải tuồn qua bên chúng tôi để tìm cách đổi cho kịp. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Chúng tôi trong buồng bèn gom tiền lại nhờ anh H. là tự giác đi ra ngoài trại qua đám cán bộ nhờ đổi dùm - nhưng không may hôm đó họ khám tất cả mọi người ra vào trại kể cả tự giác và trật tự nên anh H. bị tịch thu hết số tiền mang ra.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Tối hôm đó tôi nằm mơ thấy mình mặc một bộ quần áo rất sạch sẽ, áo sơ mi và quần tây mầu trắng thì đột nhiên có một con gà từ buồng bên cạnh chạy qua và nhẩy vào người tôi rồi loang đầy máu đỏ lên chiếc quần trắng đó. Tôi vội hất con gà ra nhìn cái quần bị vấy máu thì giật mình tỉnh dậy. Có thể là một điềm xấu.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Sáng dậy, tôi bèn đem giấc mơ ra hỏi thầy Tâm thì thầy không nói gì chỉ bảo tôi ráng niệm Phật và thầy cũng sẽ cầu nguyện cho.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Chiều hôm đó trực trại kêu mười mấy người trong đó có tôi qua khu bên Văn Hóa "làm việc". Chúng tôi được biết là phải viết kiểm điểm vì lưu trữ tiền "ngân" vi phạm nội quy của trại. Lúc đó tôi mới hiểu là giấc mơ đã báo cho điềm không hay. Tôi viết và nhận số tiền hai trăm đồng là của tôi vì không muốn họ làm khó dễ anh Trường vì sao anh cũng là cấp tướng còn tôi dầu sao chỉ là phó thường dân.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Họ thu hết các bài kiểm điểm đem ra khỏi trại, tịch thu hết tất cả số tiền lần đó nhưng rất may là sau đó vụ này từ từ êm đi. Tiền đi thay cho các tai ương khác như ông bà thường nói chăng. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Tôi nhắn với anh Trường là số tiền đã bị tịch thu rồi và tôi nhận số tiền hai trăm ấy là của tôi và xin lỗi anh đã không làm tròn lời hứa nhưng anh rất vui vẻ và không trách cứ gì tôi cả. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="color: blue; font-family: 'sans-serif'; font-size: 13.5pt;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Anh Trường cũng như anh Hai Hầu đều lớn tuổi hơn tôi nhiều và coi tôi như người em trai. Anh Trường được thả ra sau hơn mười sáu năm tù, khi anh ra về tôi có ra gập anh nói chuyện chốc lát và anh siết chặt tay tôi cũng vẫn với nụ cười tươi và tiếng nói rổn rảng. Anh vẫy tay chào mọi người còn lại và nói mong sẽ sớm gập lại hết các anh em ở Sàigòn một ngày không xa.</span></span></b></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Tình chiến hữu ngày xưa quyện vào tình những người tù đồng cảnh ngộ hôm nay nhất là cùng ở tù với nhau trong giai đoạn cuối này đã trở thành một thứ tình cảm gắn bó không khác gì anh em một nhà.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="color: blue; font-family: 'sans-serif'; font-size: 13.5pt;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Trong những lần trại có đợt thả như vậy, và mỗi khi nhìn thấy các người tù được ra về thì tôi lại mừng cho các bạn mình . Tôi mường tượng ra cảnh họ tối nay sẽ đoàn tụ quây quần bên bữa cơm gia đình với nụ cười trong nước mắt, nghĩ về mình còn ở lại thì tôi không khỏi buồn và thấy thật nhiều trống vắng trong tâm hồn vì mất một số bạn hữu không biết bao giờ gập lại? Buồng giam càng ngày lại càng buồn tẻ hơn vì người càng lúc càng thưa dần.</span></span></b></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Dầu sao mười mấy năm trong tù cũng tôi luyện cho tôi quen dần đi với những đợt thả không có tên mình. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="color: blue; font-family: 'sans-serif'; font-size: 13.5pt;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Lúc đầu khi họ kêu ra sân ngồi tập hợp lại để nghe đọc tên, tôi rất hăng hái đi ra với hy vọng có tên mình trong danh sách được thả, nhưng bao lần tên tôi như bị lãng quên, nên riết rồi tôi cũng chán và mỗi lần như vậy lại cáo ốm nằm trong buồng vì biết chẳng bao giờ có tên mình. </span></span></b></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="color: blue; font-family: 'sans-serif'; font-size: 13.5pt;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Vả lại nghe thấy tên các bạn thân thì bên cạnh niềm vui cho bạn là nỗi chán chường của người còn ở lại. </span></span></b></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Nỗi chán chường này bắt nguồn từ tình bạn như thường ăn cơm chung, cùng chia sẻ những nỗi mệt nhọc trong các giờ lao động ngoài nắng mưa hay những buổi chiều dạo bước trên sân tâm sự với nhau, thì đột nhiên họ có tên ra về để lại tôi ngồi ăn một mình, không ai tâm sự, là một trống vắng một nỗi buồn da diết trong tâm hồn khó bù lấp ngay được.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua, thấm thoát mà chúng tôi đã vào Nam được một năm. Khi vào đây tôi mới biết là trong Nam cũng còn giam giữ chưa thả hết tù chính trị chế độ cũ. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Chín mươi người chúng tôi từ trại Ba Sao Nam Hà là những người tù cuối cùng trên toàn đất Bắc chuyển trại vào Nam tháng Năm năm một chín tám tám. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Trong Nam lúc ấy, trại Hàm Tân còn khoảng hơn sáu mươi người nữa là những người tù cuối cùng còn lại ở miền Nam hợp lại với nhau thành khoảng một trăm năm mươi tư người tù chính trị là những người tù cuối cùng trên toàn quốc đang bước qua năm thứ mười bốn. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Một trăm năm mươi tư người tù đó là số sau cùng còn lại của hàng triệu người đã bước chân vô các trại giam tập trung kể từ sau khi miền Nam rơi vào tay Cộng Sản phương Bắc.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Khi toán tù từ Bắc nhập vào toán trong Nam, có những người bạn cùng đơn vị ngày xưa lưu lạc giang hồ bao nhiêu năm trời và qua bao nhiêu là trại giam từ Nam ra Bắc rồi từ Bắc vào Nam, bỗng chốc hội ngộ nhau tại Hàm Tân Z-30D mới biết là bạn mình vẫn còn ở lại đây, giống như bài hát: </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">-"Anh ở đây bạn bè anh cũng ở đây, áo rách xác xơ thân gầy cùng nhau chung kiếp lưu đầy...chiều chiều ra trông đàn én kiếm mồi thấp thoáng bay qua. Toa liền toa tầu đi trong bóng hoàng hôn, tiếp nối những dư âm buồn thành thơ ray rứt tâm hồn..."</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Chúng tôi gập lại nhau mừng rỡ một phần vì những giai đoạn cam go nhất trong cuộc đời tù tội hầu như đã qua và trong cái không gian dù còn nhiều tù túng và hạn chế này nhưng niềm hy vọng đã lóe sáng lên cho một ngày trở về. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Tuy nhiên, không ai biết rằng và chúng tôi cũng không ai ngờ rằng phải chờ đến bốn năm sau nữa thì họ mới thả hết hơn một trăm năm mươi người tù này làm nhiều đợt nhỏ lớn khác nhau. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Mặt khác ở bên ngoài xã hội, năm một chín bẩy chín thì Mẹ và hai em út của tôi được ra đi đoàn tụ qua Mỹ theo chương trình ODP mà anh thứ Ba tôi đã bảo lãnh từ 11 năm trước. Chắc chỉ có trong các nước Cộng Sản thì việc xin ra đi nước ngoài cho người dân mới bị làm khó dễ và thủ tục lâu la đến 11 năm như vậy. Năm sau, một chín chín mươi thì vợ chồng Tuyết em gái kế tôi là cô Năm ra đi cũng theo chương trình này qua California. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Năm một chín chín mốt thì đến lượt gia đình Khánh, em gái tôi là cô Sáu rời khỏi VN qua Mỹ là chuyến chót.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Kể cả vợ chồng Thu, em gái tôi cô Bẩy đi vượt biên mười mấy năm trước nữa thì gia đình anh thứ Hai tôi là độc nhất còn ở lại Sàigòn. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Những người trụ cột cho việc thăm nuôi tôi trong tù bao nhiêu năm qua đã lần lượt rời quê hương qua Thái Lan trên đường qua Mỹ định cư. Lúc đó chỉ còn hai con tôi đảm nhận vai trò đi thăm nuôi tôi trên những chuyến xe đò của ông Tô mà thôi.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Cùng lúc đó thì bên ngoài kể từ đầu của thập niên chín mươi niềm hy vọng, nỗi mong đợi bấy lâu là chương trình H.O đã bùng lên thành sự thật một cách rạng rỡ (là chương trình Nhân Đạo: Humanitarina Operation của chính phủ Hoa Kỳ dành cho các gia đình có thân nhân đã ở trong trại giam tập trung từ ba năm trở lên được đi định cư tại Hoa Kỳ.)</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Một mặt thì trại vẫn thả nhỏ giọt những người tù, một mặt thì bên ngoài các chương trình H.O 1, H.O 2, H.O 3... vẫn tiến hành đều đặn, cứ vài tháng lại có một đợt H.O ra đi.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Trong khi đó thì chúng tôi những người tù cuối cùng vẫn còn bị giam giữ trong bốn bức tường của Z-30D Hàm Tân, tỉnh Thuận Hải.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Tâm trạng vui buồn lẫn lộn của những người còn lại ít ỏi đó thật là khó mà diễn tả được. Thỉnh thoảng, chúng tôi lại nhận được tin từ thăm nuôi vào cho biết những gia đình H.O nào đã lên máy bay qua Thái Lan, gia đình nào đang chờ đợi chuyến bay. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Một trong những niềm vui và an ủi là một số các bạn tù được ra về những năm trước nghe chúng tôi đã về Nam nên vào thăm mua quà và cả két bia nữa, nhân dịp cũng để từ giã chúng tôi luôn vì các anh đã có tên trong danh sách H.O sắp lên máy bay qua Mỹ định cư cùng gia đình. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Khi ra khu thăm nuôi gập lại nhau thì không nén được niềm xúc động. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Cuộc đời nhiều lúc cũng khó mà lý giải được vì các người bạn đứng đây lúc trước đều là tù nhân như nhau nhưng bây giờ chúng tôi còn trong trại giam mà các bạn đó lại sắp bước vào cuộc đời tươi sáng trên phần đất Tự Do. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Chỉ có thể tin rằng con người ta mỗi người đều có số mạng khác nhau, hay khi mà nghiệp lực đã hết thì thong dong ra về, người nghiệp lực chưa hết thì còn ở lại mà thôi.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Trong hơn ba năm kể từ một chín tám tám, trại chỉ thả số lẻ là năm mươi tư người làm nhiều lần khác nhau, trong đó có nhà văn quân đội PNN ra trại năm chín mươi, cho nên đến đầu năm một chín chín hai thì tổng số còn lại là một trăm người.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Số một trăm người này lần lượt ra khỏi trại làm ba đợt: tháng Giêng, tháng Hai và cuối tháng Tư đầu tháng Năm. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Đợt thứ nhất gồm 42 người trong đó có các anh Lãm, Tỷ, Diễm, Chương "Tây Ninh", Tống, Điền, Nghi, v.v. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Nhắc đến anh Tỷ thuộc Phủ Đặc Ủy thì mới thấy con người ta sống chết quả là có số mạng, cái chết nhiều khi đến thật dễ dàng nhưng có lúc gập bao tai nạn bệnh tật mà vẫn thoát lưỡi hái của Thần Chết thật kỳ diệu. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Khi còn ngoài Bắc, tôi nằm cùng sàn trên với anh Tỷ, một buổi sáng thức dậy, anh đứng lên để tháo cái dây cột mùng ra khỏi sợi dây kẽm thì có lẽ chóng mặt hay sao đó anh mất thăng bằng nên té từ trên độ cao hơn hai thước, đầu cắm xuống đất. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Bên dưới là các thùng gánh nước bằng sắt, đầu anh đập vào đúng một thùng sắt tây đầy nước, nhưng rất may là tối hôm trước không hiểu anh nào đã đậy thùng nước với cái chậu thau nhôm chia cơm; nhờ có chậu thau đó mà anh đã không bị bể đầu. Cái chậu thau đó như một cái đệm đã cứu mạng anh.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Mọi người đều hỏi anh cần đi bệnh xá không thì anh nói là không sao chỉ choáng váng thôi và một hai ngày sau thì thấy anh bình thường trở lại không có biến chứng gì nguy hiểm.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Khi mới vào Hàm Tân khoảng hai năm thì một buổi tối anh Tỷ đau lăn lộn tại chỗ nằm, chúng tôi đứng chung quanh cũng bối rối chưa biết làm sao và không hiểu nguyên nhân gì mà anh đau dữ dội như vậy, may có anh Nhơn nhanh trí chạy qua bên bệnh xá mời một bác sĩ (anh là BS cũ tại bệnh viện Sàigòn ngày trước và bị bắt sau này vì vụ án "âm mưu lật đổ chính quyền"). Qua chẩn đoán vị BS này nghi là sưng ruột dư nên kêu cấp cứu.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Vì thiếu phương tiện hay người tù không được ưu tiên hay sao nên anh Tỷ chỉ được một tay cán bộ chở bằng xe gắn máy từ đó trên con đường sỏi rất là xóc cả cây số mới ra tới ngoài lộ trên đường đến bệnh viện. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Dù ngồi đằng sau xe gắn máy xóc cả tiếng đồng hồ như vậy nhưng rất may là vẫn còn đến bệnh viện kịp, vì nếu để lâu cái ruột dư mà bị bể ra thì theo anh BS - có thể gây tử vong. </span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Khi mổ thì phòng mổ mở cửa sổ và bụi bậm tha hồ bay vào phòng chẳng có phương thức khử trùng gì cả. Sau khi ca mổ xong thì nhà thương họ bôi đầy mật ong lên vết mổ nói là để sát trùng vì không có thuốc. Vậy mà anh vẫn sống ngon lành.</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Đợt thả lớn thứ nhì là sau Tết vào ngày 20 tháng Hai với 38 người trong đó có PKNiệm, TQ Lựu, Tấn "bầu", HĐ Sung hay "Sung Bụi", đại tá PV Phô, LM Sơn, LT Lạt, BQ Nghĩa (cũng là bạn cờ tướng của tôi đã từng đấu với nhau bất phân thắng bại trong mấy năm ở trại này).</span></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="color: blue; font-family: 'sans-serif'; font-size: 13.5pt;"><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Số tám chục người ra khỏi trại vào hai đợt đầu năm một chín chín hai này là những người tù đã bước sang năm thứ mười bẩy.</span></span></b></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif; font-size: medium;">Vào cuối tháng Hai sau hai đợt thả ấy thì tổng số những người tù trong trại giam Z-30D còn lại đúng hai mươi người, trong đó có tôi. </span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="color: blue; font-family: 'sans-serif'; font-size: 13.5pt;"><b><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif; font-size: medium;">Danh sách hai mươi người cuối cùng còn sót lại bao gồm bốn ông tướng là Lê Minh Đảo, Lê Văn Thân, Đỗ Kế Giai và Trần Bá Di, mười lăm anh em nữa là hai anh Bửu Uy và trung úy Thắng trong Phủ Đặc ủy; ba cảnh sát là hai trung tá NH Hải, TV Xoàn, thiếu tá PT Ngưu; người về từ Việt Nam Thương Tín Hoàng Hiểu; thiếu úy PRU trinh sát tỉnh Hòa "điếc"; anh Miên "hồi chánh viên"; ANQĐ là đại tá Sảo, Hãn, trung tá Hiếu, Kiên, thiếu tá Mẫn; lực lượng đặc biệt là thiếu tá LH Minh, nhà văn Thảo Trường TD Hinh và tôi thuộc tòa đại sứ HK. </span></b></span></b></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif; font-size: medium;">Hai mươi người cuối này được "biên chế" vào hết đội 23 còn đội 20 trước kia được "giải thể". </span></b></span></div>
<span style="font-size: x-large;"><b></b> <br />
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<b><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif; font-size: medium;">Từ đó thì tôi đi lao động chung với các vị tướng và đại tá đàn anh trong lúc sinh hoạt của đội 23 hoàn toàn khác hẳn vì ra lao động chỉ còn lấy lệ mà thôi. Chúng tôi đi ra ngoài để tăng gia về rau xanh, trồng bí mướp, khổ qua cho bữa ăn có thêm dinh dưỡng chứ không còn phải lao động nữa. </span></b></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;"><b>Có nhiều anh thì đi câu cá hay nấu nướng, viết thư cho gia đình. Tóm lại là chế độ cưỡng bách lao động từ mười mấy năm qua dành cho chúng tôi nay đã cáo chung và hầu như họ thả lỏng cho những người còn sót lại của đội 23 này được thoải mái như thể chỉ còn sống trong trại để chờ ngày về mà</b><b> thôi.</b></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<b><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif; font-size: medium;">Thời gian này quả thật so với quãng đời lưu đầy ngày trước thì khác nhau thật xa, tôi không còn cảm thấy không khí tù tội chung quanh mình, không còn cảm thấy những cảm giác nghẹt thở của trại giam, tuy nhiên tôi không khỏi băn khoăn vì chúng tôi còn lại quá ít, hai mươi người sống bên cạnh hàng ngàn tù hình sự đủ loại tội trạng. </span></b></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;"><b>Hàng rào kẽm gai được đẩy lùi thêm vào trong và khu</b> <b>vực của chúng tôi thu hẹp lại vào một góc nhỏ gồm căn nhà dành cho bốn ông tướng và mười mấy anh em chúng tôi sống trong nhà kho sửa laị thành phòng ngủ; và lần đầu tiên trong cuộc đời tù tội, chúng tôi mỗi người có một chiếc giường cá nhân đàng hoàng giống như bốn đàn anh trên căn nhà kia.</b></span></span></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<b><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif;">Nghĩ lại tôi mới thấy các giấc chiêm bao khi xưa còn lưu đầy ngoài Bắc thật linh ứng. Như giấc mộng chiêm bao của thầy tôi ngoài Bắc khi còn ở trại Nam Hà, thầy đã thấy tôi là một trong những con cá cuối cùng còn quẫy đuôi nằm thoi thóp trên lòng sông mà nước đã trơ cạn đến đáy.</span></span></b></div>
<div class="ecxMsoNormal" style="line-height: normal;">
<span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif; font-size: medium;"><b>Và hệt như giấc mộng, cánh cửa tù đã đóng lại sau lưng chúng tôi hai mươi người tù cuối cùng vào cuối tháng Tư và đầu tháng Năm năm một chín chín hai. Như giấc mộng rất linh hiển tôi đã nằm mơ khi mới ra Bắc - thấy một vị Thánh Mẫu hiền hậu và uy nghiêm ngồi trên ngai và Ngài đã phán cho tôi ngay từ lúc đầu rằng: "Cộng Sản nó không bao giờ muốn thả anh đâu, nhưng rồi cuối cùng họ cũng phải thả". </b></span></div>
</span></div>
<div>
<span style="font-size: x-large;"><b><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif; font-size: medium;">Điều mà Ngài phán đã ứng nghiệm với những người tù cuối cùng - dù đã phải trải qua bao gian truân, cay đắng và tủi nhục suốt mười bẩy năm trời dài đằng đẵng đó nhưng họ vẫn luôn luôn nuôi dưỡng một niềm hy vọng hòa lẫn niềm vui tự hào rằng mình đã sống sót và có mặt trong ngày trở về. </span> </b></span><br />
<div>
</div>
<span style="font-size: x-large;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif; font-size: medium;"><b>(Còn Nữa)</b></span></span></div>
<div>
</div>
<div>
<span style="font-size: x-large;"><span style="font-family: arial,helvetica,sans-serif; font-size: medium;"><b>Phạm G. Đại</b></span></span></div>
</div>
</div>
Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6565392974864794029.post-66654693764685586712010-07-12T09:34:00.000-07:002010-07-22T17:59:07.557-07:00NGƯỜI TÙ TRẠI PHONG QUANG<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg5gUO1EgudXbq2DiQYDuoZcpTbR3kOuY8tIJwkLn7-tHRc91idgTJouqsMdcdWSVN6FlribbEMjpuX3vDeW2IwQg_wrNMW68IcVYzfuFiXtf1QE1DQEjhWiYAKpqh0Hk8x4rEmneACF-w/s1600/mvtuan.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="262" rw="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg5gUO1EgudXbq2DiQYDuoZcpTbR3kOuY8tIJwkLn7-tHRc91idgTJouqsMdcdWSVN6FlribbEMjpuX3vDeW2IwQg_wrNMW68IcVYzfuFiXtf1QE1DQEjhWiYAKpqh0Hk8x4rEmneACF-w/s400/mvtuan.jpg" width="400" /></a></div><!-- Start Bravenet.com Service Code --><script language="JavaScript" type="text/javascript" src="http://pub16.bravenet.com/counter/code.php?id=405502&usernum=1340045908&cpv=2"></script><!-- END DO NOT MODIFY --><br />
<b><span style="color: #660000;">(Tưởng niệm Anh Hùng Biệt Kích Mai Văn Tuấn) </span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #660000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Ngày 14 tháng 10, năm 1970, Lê Văn Ngưng, toán trưởng toán Biệt Kích Hadley, bị hình phạt nặng nhất theo quy luật của trại tù Phong Quang. Anh bị cùm cả tay chân rồi bị tống vào phòng giam kỹ luật (xà lim). Anh Ngưng đã chờ dịp này từ bao lâu nay. Bây giờ, có thể anh sẽ tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra cho anh Biệt Kích Mai Văn Tuấn. </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Trong căn phòng giam nhỏ và dơ bẩn này, Ngưng đọc thấy danh sách của những người đã từng bị giam giữ ở đây. Hàng chử viết bằng máu trên tường đập vào mắt anh: "Mai Văn Tuấn - ngày 2 tháng Tám 1970". Đây là di bút cuối cùng của anh Tuấn, người tù Biệt Kích khổ hình đã chết trong phòng giam kinh khiếp này. </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Anh Ngưng bị nhốt ba mươi ngày với cả hai tay bị còng, hai chân cùm bắt tréo lại, xiết chặc không cựa quậy được. Đây là hình phạt thông thường giành cho tất cả mọi tù nhân vi phạm kỹ luật của trại tù Phong Quang.</span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Sau ba mươi ngày, Thượng Sĩ Thông mở cửa phòng giam, tháo còng và cùm chân, rồi ra lệnh cho Ngưng đi ra khỏi phòng. Sau đó Thông bắt anh Ngưng phải nhận tội anh đã vi phạm để đến nỗi phải bị giam cực hình này. Ngưng không chịu nhận tội và nói anh đã không làm gì sai quấy. Thượng Sĩ Thông nỗi cáu lên, la hét lớn tiếng và ra lệnh cai tù giam anh Ngưng trở lại vào phòng giam địa ngục trần gian đó thêm mười lăm ngày nữa. </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Lê Văn Ngưng đã không bị chết trong xà lim này, nhưng anh Mai Văn Tuấn đã kém phần may mắn. </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Ở trong Nam, Tuấn là một thanh niên trẻ, đã tình nguyện vào làm Dân Sự Chiến Đấu cho trại Huấn Luyện Biệt Kích ở Long Thành. Sau một thời gian ngắn, năm 1967, anh tình nguyện xung vào lực lượng Biệt Kích nhảy toán ra Bắc. Anh được gia nhập vào các toán nhảy ngắn hạn ở miền bắc vĩ tuyến 17, vùng Mụ Gia và Đồng Hới, với nhiệm vụ thu thập tin tức tình báo chiến lược liên qua đến việc cộng sãn bắc Việt chuyển quân vào Nam dọc theo đường mòn Hồ Chí Minh qua biên giới Lào. Sau rất nhiều chuyến công tác nhảy Bắc, anh đã được đề bạt lên làm trưởng toán Biệt Kích STRATA. Năm 1968, Mai Văn Tuấn sa cơ vào tay giặc. </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Thoạt đầu, Tuấn và toán của anh bị giam ở trại tù Thanh Trì vùng ngoại ô Hà Nội. Ở đó, các người cai tù thường nói với nhau là Tuấn không được bình thường, có vẻ mát dây nặng. Chúng không bao giờ biết chắc được là Tuấn điên thật hay giả. Dù sao đi nữa, với tài diễn xuất giả khùng giả điên, Tuấn đã tha hồ chửi bới cộng sản và chọc cho các cai tù ở Thanh Trì tức giận lộn ruột, nhưng chúng không đánh đập gì anh nhiều vì trong thâm tâm, chúng tin là Tuấn điên khùng thật. </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Vào năm 1970, cả toán của Tuấn bị đưa qua nhà tù Phong Quang. Có thể vì chức vụ "toán trưởng" hoặc vì những trận "quậy" tưng bừng ở trại tù Thanh Trì, Tuấn bị tách ra và giam riêng ngay khi mới đến, hoàn toàn cô lập và bị cấm liên lạc với các tù nhân khác. Anh bị bỏ vào xà lim biệt giam. Không như những tù nhân biệt giam khác, Tuấn bị cùm cả hai chân, chân này cùm xích lên chân kia thật chặc, đây là cách cùm ác nghiệt nhất vì máu không thể lưu thông xuống cả hai chân đồng đều, đồng thời, vì các bắp thịt không được co giãn nên sẽ dễ đưa đến tình trạng tê liệt nếu bị cùm quá lâu. </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Tù nhân tử hình chỉ có một việc làm duy nhất là đếm từng ngày một còn lại trên cõi đời của họ. </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Sau hai tháng bị giam trong xà lim, Tuấn bắt đầu tuyệt thực để phản đối sự cư xử khắc nghiệt vô cớ của trại tù Phong Quang. Sau vài hôm, cai tù bắt đầu theo dõi và vào xà lim kiểm soát Tuấn mỗi ngày. Họ khuyên bảo Tuấn nên ăn để sống nhưng anh nhất quyết tuyệt thực cho đến khi nào được thả ra khỏi xà lim và được giam chung với các anh em Biệt Kích. Sau một tuần lể, Đại Úy Thích trưởng trại và cán bộ chính trị trại tù Phong Quang đến xà lim đích thân khuyên bảo Tuấn nên ngưng tuyệt thực. Một lần nữa, Tuấn từ chối. Đại Úy Thích ra lệnh cho nhà bếp nấu cháo gà đem đến cho Tuấn. Ông tự tay đưa bát cháo cho anh ăn. Tuấn nhận lấy bát cháo gà, chần chừ một tí rồi bất ngờ anh vung bát cháo gà nóng hổi vào mặt tên trưởng trại. Tức ứa gan, Thích đánh đập Tuấn túi bụi và sai cai tù "tẩm quất" thêm cho Tuấn một trận nhừ tử. </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Hai ngày sau, tên cai tù vào xà lim coi Tuấn còn sống hay không. Hắn thấy Tuấn trần truồng nằm trên sàn đất trong những bải xú uế của chính mình. Hắn hỏi tại sao Tuấn làm như vậy. Tuấn trả lời: </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">"Manh áo này không phải của chúng tôi, áo này là sản phẩm của xã hội chủ nghĩa, không phải của tôi, tôi không mặc". </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Đêm đó, Tuấn lặng lẽ lìa đời một mình trong xà lim lạnh lẽo. Ngày anh chết, mồng Hai tháng Tám năm 1970 anh đã viết lại bằng chính máu của anh. </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Qua ngày sau, người cai tù thường trực tên Đại đi vào xà lim xem tình trạng của Tuấn. Hắn thấy Tuấn đã chết từ lâu, cơ thể cứng ngắt và lạnh giá, hai đầu gối tréo nhau chĩa lên trời. Đại phải đi lấy rượu xoa vào hai đầu gối của Tuấn để rồi dần dần mới kéo thẳng hai chân anh xuôi ra được để tháo cùm chân ra rồi đem xác Tuấn đi chôn. </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Những bạn tù của Tuấn kể lại, oan hồn của Tuấn thường hiện về, vất vưỡng gần cái xà lim ác nghiệt này. Chỉ ba ngày sau khi Tuấn chết, nhiều người thấy một bóng đen thấp thoáng bên ngoài khung cửa sắt phòng giam của họ. Khi các bạn tù dùng đèn dầu chiếu ra khung cửa, họ thấy một bóng đen đứng yên lặng trông rất buồn thảm, dáng dấp trông như anh Tuấn. </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Cứ khoảng mười một giờ đêm, mọi người bạn tù ai cũng thấy oan hồn của Tuấn. Lần nào Tuấn cũng chỉ đứng yên lặng nhìn vào phòng giam chung. Sau một tuần lễ, một người bạn gọi tên của Tuấn, xin Tuấn đừng về đứng ngoài sân nữa và nói với Tuấn là họ không có liên can gì đến chuyện Tuấn chết, chỉ xin Tuấn hiểu cho và việc Tuấn về chỉ làm cho các bạn tù thêm buồn. Sau đêm đó, bóng đen trong đêm tối không bao giờ trở về đứng ngoài phòng giam chung nữa. </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Nguyện cầu hương hồn của người trưởng toán Biệt Kích Mai Văn Tuấn siêu thoát và xin anh linh anh hãy trở về phù hộ cho đồng bào và quê hương sớm thoát khỏi ác nghiệt gông cùm của bạo quyền cộng sản việt nam. </span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #660000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Ngô Xuân Hùng </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">(trích dịch lại từ sách "Secret Army, Secret War" của ông Sedgwick Tourison) phỏng vấn các cựu Biệt Kích bị giam ở trại tù Thanh Phong, trang 260-261) </span></b>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6565392974864794029.post-69557139874182661502010-07-08T12:07:00.001-07:002010-07-08T12:07:21.058-07:00<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj5a23enO2yC2DCcxP1ORggfn4YxEBfNDbZtvWo0Pz5A8FBaHyIJBY8xB5LAsy_JJb7cePUhyFhfwjYJC2mAKtgCUt7P0L5B5H7HtlydY9rykf-WSQQ-xnhexxBzetTfumrckd_-Bi4XlA/s1600/P1040662revised3.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="282" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj5a23enO2yC2DCcxP1ORggfn4YxEBfNDbZtvWo0Pz5A8FBaHyIJBY8xB5LAsy_JJb7cePUhyFhfwjYJC2mAKtgCUt7P0L5B5H7HtlydY9rykf-WSQQ-xnhexxBzetTfumrckd_-Bi4XlA/s640/P1040662revised3.jpg" width="640" /></a></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6565392974864794029.post-11485408379212730962010-07-08T11:53:00.001-07:002010-07-08T12:05:48.323-07:00***Chuyện Tình Khoai Lang***<b style="color: #990000;"></b><br />
<div style="color: #990000;"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhDQx0wanu1L3oZHi9NzkJr5usDjVFmSXi8kxeyicj3BiX-zT7xqUSSSJ1MVCdlsnGtyl3hM3qqcSGRKdp22HHnbcKy0I0_V63AJFgxuNhR3FoQuDNGe32fxJ3pcw9MrZhLD6-iEVEELWA/s1600/izq1261126642.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhDQx0wanu1L3oZHi9NzkJr5usDjVFmSXi8kxeyicj3BiX-zT7xqUSSSJ1MVCdlsnGtyl3hM3qqcSGRKdp22HHnbcKy0I0_V63AJFgxuNhR3FoQuDNGe32fxJ3pcw9MrZhLD6-iEVEELWA/s320/izq1261126642.jpg" /></a></div><i><br />
</i><br />
<div style="color: black;"><i><b>Chuyện tình này có thật, rất là cảm động, đã được nhiều anh em biết tới. Theo đúng như những kết luận về chuyện tình thời cổ tích, hai vai chính tới nay vẫn còn sống, vẫn thương yêu nhau, gia đình thật là đầm ấm.</b></i></div></div><div style="color: black;"><i><b>Chuyện tình yêu này thật là đẹp, thật là đáng ghi nhớ, hay hơn tất cả những chuyện tình yêu trên thế giới. Love Story của Mỹ cũng thua xa! Một câu chuyện tình yêu kéo dài cả ba năm trời, trong đó hai vai chính, một nam một nữ không hề quen biết nhau, không hề tiếp xúc với nhau, nhưng kết cục lại lấy được nhau thật là ngọt ngào. Câu chuyện tình yêu này đã được đặt tên là... Chuyện Tình Khoai Lang, theo lời kể của một chịến hữu Nhẩy Dù của tôi, như sau:</b></i></div><div style="color: #990000;"><b>***</b></div><div style="color: #990000;"><b>Ngày đó, vào khoảng năm 1977, tôi đang bị bọn VC bắt đi tù vì tội có ông Tổng Thống đầu hàng. Cả bọn tôi, đa số là các Sĩ Quan trẻ (cấp bậc từ Thiếu Úy tới Đại Úy) được tập trung ở trại Suối Máu, sau đổi qua Trảng Bom (Biên Hòa). Bọn VC độc ác bắt chúng tôi làm việc cật lực nhưng không cho ăn uống tử tế, thuốc men hoàn toàn không có . Ai sống được thì sống, ai về chầu ông bà ông vải thì cứ việc đi. Phương cách giết người này thật là độc ác, giết nguời mà không cần gươm súng. Mỗi ngày đi lao động bên ngoài, anh em cố gắng kiếm được thêm cái gì thì ráng mà kiếm để sống cho qua ngày. Có người lượm được cái trứng chim, bắt được con thằn lằn, rắn mối...cũng đã cho rằng mình có số sung sướng lắm rồi. Dân làng thì ở ngoài xa, thỉnh thoảng mới gặp một vài người. Bọn VC quái ác không cho dân tiếp xúc với anh em chúng tôi và cũng cấm tuyệt anh em chúng tôi không được lân la tới khu dân chúng. Đói, đói lắm, đói thê thảm, đói lả người ra! Nhưng anh em còn trẻ, sức chịu đựng cao, tinh thần càng cao hơn, nên ráng sống đợi một ngày mai tươi sáng.</b></div><div style="color: #990000;"><b>Bọn VC khoe với chúng tôi: " Đảng ta đã . . . Đại Thắng Lợi"</b></div><div style="color: #990000;"><b>Thì chúng tôi lại vui mừng nhìn nhau, nói trong ý nghĩ: "Anh em ta . . . Đợi Thắng Lại!"</b></div><div style="color: #990000;"><b>Ruộng mía, khoai lang, khoai mì của đồng bào ở chung quanh rất nhiều, nhưng chúng tôi không đụng tới, vì đó là của dân, mồ hôi nước mắt của họ. Họ cũng đói như chúng tôi vậy, đâu thể nào lấy của dân được. Ngày xưa, chúng tôi bảo vệ họ, ngày nay không làm gì được nữa nhưng không vì đói mà mất tư cách. Đồng bào biết chúng tôi đang bị đầy đọa, họ cũng thương cảm lắm, họ cũng đã tìm đủ mọi cách mà giúp đỡ chúng tôi. Bọn VC cũng biết như vậy, cho nên mỗi lần phải đưa chúng tôi di chuyển ngang khu dân cư, bọn chúng đi kè kè sát bên, không cho ai tiếp xúc với ai. Muốn mua thêm ít đường, ít muối cũng khó lòng mà làm được!</b></div><div style="color: #990000;"><b><br />
</b></div><div style="color: #990000;"><b>Thế nhưng trời cao còn có mắt mà, không sao! Miễn được thấy dân là lòng người lính thấy ấm lại rồi! Buổi sáng hôm đó, chúng tôi đang trên đường đi lao động. Từ xa, chúng tôi đã thấy khu dân cư ở đằng trước, và thấy bóng dáng những trẻ em, những cô gái đang tung lúa, thẩy khoai lang ra trước nhà để phơi. Khi tới gần khoảng chừng chục thước, chúng tôi thấy một bóng dáng phụ nữ cầm thúng thẩy khoai lang ra ngoài đường đi, chỗ chúng tôi đang bước thấp bước cao. Chúng tôi tuyệt đối không đụng tới tài sản của dân, dù là mấy củ khoai lang nhỏ bé, nên vẫn cứ thế mà bước đều. Mấy hôm sau, khi đi ngang qua xóm nhà này, chúng tôi lại thấy bóng dáng người phụ nữ này. Cô cũng dáng điệu như cũ, cầm thúng khoai lang thẩy ra đường đi. Lần này cô nói bâng quơ:</b></div><div style="color: #990000;"><b>- Má à, mấy đám khoai lang hư này, mình đâu có bán cho ai được! Thôi, dục bỏ, nha Má!</b></div><div style="color: #990000;"><b>Cô vừa nói vừa thẩy khoai lang ra chỗ chúng tôi.</b></div><div style="color: #990000;"><b>Cô đứng ở xa nói tới, chúng tôi cũng không đi gần nên chỉ nghe cô nói như vậy thôi. Nói là cô gái thì cũng là nói vậy thôi, chứ không thấy rõ hình dáng, nói chi tới mặt mày.</b></div><div style="color: #990000;"><b>Mấy hôm sau nữa, chúng tôi lại có dịp đi lao động ngang qua khu dân cư này. Chúng tôi lại thấy cô gái hôm trước. Cô vẫn đứng xa xa, nhưng lần này cô cố tình cầm khoai lang thẩy vào chúng tôi rồi bỏ đi, dáng vẻ rất là bình thường.</b></div><div style="color: #990000;"><b><br />
</b></div><div style="color: #990000;"><b>Tối về khu trại, chúng tôi bàn tán về cô gái, về những củ khoai lang mà cô thẩy ra ngoài. Chúng tôi cùng đồng ý là thái độ của cô rất lạ: Không có ai phơi khoai lang ở chỗ đường đi đó, mà cũng không có ai dục khoai lang trên đường đi như vậy cả.</b></div><div style="color: #990000;"><b>Một người bạn - tên Phúc - đã nói với tôi:</b></div><div style="color: #990000;"><b>- Tao nghĩ rằng cô gái này muốn cho mình những củ khoai lang đó. Chứ nếu cô muốn dục đi, thì thiếu gì chỗ dục. Hơn nữa, khoai lang dù là hư, không cho người ăn được thì để cho heo ăn, dễ gì mà dục bỏ!</b></div><div style="color: #990000;"><b><br />
</b></div><div style="color: #990000;"><b>Lần sau nữa, khi đi ngang khu nhà dân đó, chúng tôi lại thấy cô. Lần này chúng tôi không thấy cô thẩy khoai lang ra nữa, mà đứng yên ở phía xa xa chỉ trỏ chỗ này, chỗ kia, ý như muốn chỉ cho chúng tôi những củ khoai lang mà cô đã thẩy ra trước đó.</b></div><div style="color: #990000;"><b>Tối về, chúng tôi lại có dịp bàn tán. Phúc nói với tôi:</b></div><div style="color: #990000;"><b>- Tao có nhìn thấy mấy củ khoai lang ngay trên đường mình đi. Tao thấy khoai lang kỳ này cũ rồi, không tươi như bữa trước nữa. Tao nghĩ rằng, cô thẩy ra cho tụi mình lượm, nhưng không ai lấy, nên cô lại thâu lại để dành, bữa nay thẩy ra nữa. Chắc chắn là cô cho tụi mình đó, tụi mày đồng ý không?</b></div><div style="color: #990000;"><b>Tất cả cùng có ý nghĩ đó! Chắc là cô còn có lòng thương những người lính sa cơ đói khổ, mà tặng những củ khoai lang ăn lót lòng. Củ khoai lang nhỏ nhoi không đáng là bao, nhưng tấm lòng của cô thật đáng quý! Chẳng có ai ở không mà chờ anh em chúng tôi đi gần tới mới thẩy khoai lang ra. Cũng chẳng có ai có nhiều khoai lang để mà thẩy chơi như vậy. Chắc chắn là khi chúng tôi đi khỏi, cô lại thâu lại những củ khoai đó mà để dành thẩy lại cho chúng tôi vào ngày hôm sau. Anh em chúng tôi cùng đồng ý là kỳ tới, nếu có đi ngang khu nhà dân, nếu cô còn có lòng hảo tâm mà thẩy khoai lang ra, chúng tôi sẽ chia nhau lượm.</b></div><div style="color: #990000;"><b>Dịp may đã tới, chúng tôi lại có dịp đi ngang khu nhà dân cũ, và lại thấy bóng dáng cô từ xa. Cô lại thẩy khoai lang ra rồi bỏ đi. Chúng tôi đã bàn với nhau trước rồi, nên chia ra làm nhiều toán nhỏ: Toán đi trước bao chung quanh đám quản giáo để chúng khỏi nhìn thấy phía sau, toán thì đi chậm chậm lượm thật lẹ những củ khoai lang bỏ vào giỏ xách thật nhanh. Lính mà! Chúng tôi thanh toán chiến trường khoai lang lẹ lắm, không thua gì những lúc thanh toán bọn quỷ đỏ trên chiến trường trước đây.</b></div><div style="color: #990000;"><b>Buổi trưa hôm đó, chúng tôi lại chia ra nhiều toán để dắt bọn quản giáo đi ra xa, trên đầu gió, để đám còn lại lo nướng khoai . Đói lòng ăn được củ khoai lang. Ôi, sung sướng nào hơn!</b></div><div style="color: #990000;"><b>Đám này ăn xong thì lại ra canh bọn VC để đám kia trở lại ăn những củ khoai lang tình nghĩa đó. Lần sau đi ngang khu nhà dân, đến phiên Phúc lo lượm những củ khoai lang của cô gái hảo tâm. Buổi trưa, Phúc nói nhỏ với tôi:</b></div><div style="color: #990000;"><b><br />
</b></div><div style="color: #990000;"><b>- Đúng như tao dự đoán, mày ạ! Kỳ này cô ta cho mình toàn là khoai mới, bự và ngon hơn khoai bữa trước nhiều lắm! Chắc cô đã núp đâu đó, thấy mình đã lượm hết khoai kỳ trước nên mới đưa khoai lang mới ra đó!</b></div><div style="color: #990000;"><b>Nhờ những củ khoai lang đó mà anh em chúng tôi có thêm sức khỏe. Nhờ ở cảm tình mà người dân đã dành cho chúng tôi qua củ khoai lang mà chúng tôi thêm được sức mạnh để chịu đựng cực khổ, chờ đợi ngày mai trời lại sáng. Chúng tôi ăn những củ khoai lang đó của cô gái tốt bụng, nhưng chỉ nhìn thấy dáng của cô từ phía xa xa mà thôi, chứ chưa bao giờ được nhìn thấy mặt cô cả. Cũng chỉ duy nhất có một lần được nghe giọng nói của cô mà thôi. </b></div><div style="color: #990000;"><b>Thời gian cứ thế trôi qua, chúng tôi vẫn sống, vẫn hiên ngang với đời. </b></div><div style="color: #990000;"><b>Rồi ngày mai đã tới, ngày tôi và Phúc được bọn VC trả về nguyên quán. Chúng nói là chúng tôi đã... học tập tốt. Nhưng đối với chúng tôi, với riêng tôi và Phúc, chúng tôi vẫn vậy. Muôn đời chúng tôi vẫn là người lính VNCH và càng căm thù bọn Việt Cộng hơn bao giờ hết. Tôi được gia đình lo liệu sẵn, một thời gian ngắn sau khi về lại nhà, tôi đã may mắn vượt biên trót lọt và qua định cư ở Melbourne xứ Úc Đại Lợi. </b></div><div style="color: #990000;"><b>Tôi cũng có nghe bạn bè nói, Phúc cũng đã vượt biên và hiện ở Sydney, cùng xứ Úc với tôi. </b></div><div style="color: #990000;"><b>Một ngày đẹp trời vào năm 1990, vợ chồng tôi có dịp đi Sydney và đã ghé thăm Phúc. </b></div><div style="color: #990000;"><b>Bạn bè ngày xưa gập nhau mừng mừng tủi tủi, nói chuyện huyên thuyên - Chuyện xưa còn đó, nhưng bạn bè nay đâu? Thằng nào còn sống? Thằng nào chết trong trại tù? Thằng nào vượt trại? Thằng nào vượt biên? Đi đâu? </b></div><div style="color: #990000;"><b>Cuối cùng mới tới chuyện đời sống hiện tại. </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Mày lấy vợ hồi nào? Lấy từ hồi ở VN hay qua đây mới lấy? Bao nhiêu đứa con rồi? Đứa lớn bao nhiêu? Đứa nhỏ mấy tuổi. Chúng tôi nói như chưa bao giờ được nói. </b></div><div style="color: #990000;"><b>Phúc kể, đã lấy vợ từ hồi ở VN, hai vợ chồng cùng vượt biên qua đây. Vợ của Phúc chỉ cười cười khi nghe chồng giới thiệu là tôi ở cùng trại tù với anh từ năm 1977. </b></div><div style="color: #990000;"><b>Một lúc sau, vợ Phúc bưng ra một đĩa mà Phúc nói rằng rất đặc biệt: Khoai lang Dương Ngọc! </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Ăn đi mày, ăn để nhớ lại cái thời bị tù đầy, bị bọn VC vo tròn bóp méo!</b></div><div style="color: #990000;"><b><br />
</b></div><div style="color: #990000;"><b>Tôi sáng mắt lên, vồ lấy củ khoai lang, ăn không kịp bóc. Tại sao lại phải bóc vỏ? Vỏ khoai cũng là khoai vậy! Tại sao lại vứt bỏ đi? </b></div><div style="color: #990000;"><b>Bao nhiêu kỷ niệm xưa quay trở lại. Tôi cũng đã kể chuyện khoai lang cho vợ tôi nghe nên tất cả đều cùng nhau góp lại chuyện xưa. Tôi vừa ăn vừa ngậm ngùi: </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Không biết cô gái đã cho mình những củ khoai lang đó, bây giờ ra sao? Có ai biết cô đó là ai không? Cô ta còn ở đó hay đã trôi nổi đi phương trời biền biệt nào rồi? </b></div><div style="color: #990000;"><b>Phúc trầm ngâm một lúc rồi trả lời tôi: </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Cô gái cứu sống mình bằng những củ khoai lang... đang ở trước mặt mày đó! Tao cưới cổ rồi! </b></div><div style="color: #990000;"><b>Thật là không ngờ! Vợ chồng tôi ngạc nhiên tới há hốc miệng, rớt cả củ khoai lang ra ngoài: </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Mày... mày nói cái gì? Cô này đây... vợ mày đây... là... là cô gái cho tụi mình khoai lang ở Trảng Bom? Mày... nói chơi hay... nói dỡn vậy? Thiệt không? Làm sao mà mày kiếm ra cổ ? Mà... phải thiệt là cổ không? Làm sao mày biết là cổ mà dám nói là cổ ? Dám lấy cổ? </b></div><div style="color: #990000;"><b>Vợ Phúc (Dung) mỉm cười giải thích cho chúng tôi: </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Em đâu có gueng, đâu có biết ảnh là ai đâu! Tự dưng ảnh tới kiếm em rồi... hỏi cứ (cưới) em đó chớ! </b></div><div style="color: #990000;"><b>Phúc giải thích rõ ràng hơn: </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Khi còn ở trong trại tù, mình đã nói chuyện với nhau thật nhiều về cô gái đó, tao thầm cám ơn cô đã còn nghĩ đến những người lính VNCH đang mắc nạn. Tao đã nghĩ trong đầu rằng, nếu có dịp trở về, thế nào cũng đi tìm cô gái đó mà cảm ơn. Nếu cô ta còn độc thân, tao sẽ cưới cô ta làm vợ. Mặc dù chỉ với một hành động nhỏ nhoi tặng những củ khoai lang cho chúng ta, nhưng cô đã chứng minh được rằng, cô là người chống lại bọn VC, cô là người đã còn nhớ đến người lính VNCH xưa. "Miếng khi đói bằng gói khi no" mà! Mình đang sa cơ mà còn có người dám nghĩ tới mình, thì làm sao mà không cảm động cho được? Đến khi được thả về, tao trở ra Phan Thiết ở với cha mẹ anh em một tuần, thì nói với ba má là tao kiếm đường làm ăn. Tao quay trở lại Biên Hòa, đi vào khu Trảng Bom, nói với Tổ Trưởng vùng đó là tao ở Biên Hòa, muốn về làm rẫy, mua đất trồng khoai lang. Ông này dẫn tao đi giới thiệu với những gia đình đang trồng khoai lang, có dư đất muốn bán. Nhà nào tao cũng vào làm quen để hỏi mua đất, hỏi kỹ thuật trồng khoai, nhưng mục đích chính là kiếm cho ra cô gái đó. Tao cũng như mày, như những anh em trong trại, đâu có ai biết mặt mũi cô ra làm sao? Ngay cả dáng người cũng không nhìn được, nên khó kiếm hết sức. Nhưng tao còn nhớ được giọng nói của cô ta khi nói: "Má à, khoai lang của mình hư hết rồi, không bán được đâu, dục đi nha Má!" Tao nhớ có nhiêu đó thôi. Rồi duyên số cũng giúp cho tao kiếm ra bả. Buổi chiều hôm đó, khi tao đã hết hy vọng kiểm cổ rồi, đang trên đường đi tới nhà Tổ Trưởng chào từ giã. Chợt tao đi ngang qua một căn nhà ở cuối xóm, thấy một cô gái đang gom khoai lang bỏ vô thúng. Tao ngừng lại hỏi bâng quơ: </b></div><div style="color: #990000;"><b>Cô lựa khoai lang đem bán hả? </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Cô này không quay lại, vừa tiếp tục lựa khoai, vừa trả lời: </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Tui lựa khoai lang dư đặng mai đem thẩy cho mấy người lính "học tập cải tạo".</b></div><div style="color: #990000;"><b><br />
</b></div><div style="color: #990000;"><b>Tao thấy coi bộ trúng mối rồi, bèn hỏi tới: </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Khoai lang trồng cực khổ mới có. Bộ cô có bà con đang học tập trong đó hay sao mà lại cho họ khoai lang? </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Tui đâu có gueng ai ở trỏng đâu! Bị tui thấy họ tội nghiệp thì tui giúp đở chúc ít dzậy mà! Hồi xưa, mấy người này đi lính để giữ cho làng xóm được yên, khỏi bị bọn VC phá đám giết hại người ta. Nay những người này bị bắt ở tù, mình phải nhớ ơn họ, phải giúp họ chớ! Hổng giúp được nhiều thì có mấy củ khoai lang cũng giúp họ chút đỉnh dzậy mà! </b></div><div style="color: #990000;"><b>Mới nghe bả nói là tao nhớ lại liền. Đúng y là giọng nói "Má à, đám khoai lang này hư rồi . . ." mà tao nhớ không bao giờ quên. Tao lại còn kỹ càng hỏi cho ra lẽ tại sao bả lại giúp mấy đám tù cải tạo như mình? Nghe bả trả lời ngon lành như vậy là tao chịu quá đi, nhất định giá nào cũng phải làm quen, nếu được, sẽ cưới bả làm vợ. Lính mà! Dễ lắm! Giản dị lắm: "Hễ ai thương lính là lính thương lại liền". </b></div><div style="color: #990000;"><b>Tao lại đang trong tình trạng độc thân... "Tròn năm năm lính, chưa hề có bạn tâm tình". Tới luôn! Tao đi tới đi lui nhiều lần làm quen với bả, với gia đình bả, nói là xin học làm rẫy. Khi biết rõ gia đình bả, và biết bả còn đang độc thân, chưa có đám nào, tao mới trở về Phan Thiết kể lại chuyện của bả cho ông bà già tao nghe và nói ý định muốn cưới cô gái quê, nhưng có lòng thương lính đó. Ba má tao đồng ý tao muốn lấy ai thì lấy, miễn là hai vợ chồng hạp với nhau là được rồi. Nhưng mà cô đó có lấy tao hay không thì lại là chuyện khác nữa. Tao trở lại nhà Dung phụ làm rẫy tiếp. Trong một bữa nghỉ trưa ở ngoài ruộng, chỉ có một mình tao với bả, tao mới nói rõ tao là ai? Đã cảm cái tấm lòng của bả và muốn được cưới bả làm vợ. Bả rất ngạc nhiên mà nói với tao, y như bả vừa mới nói với mày vậy: - Tui đâu có gueng biếc gì anh đâu? Tui cho mấy anh khoai lang là cho nguyên đám đó chớ đâu phải cho một mình anh! Bị tui nhớ hồi xưa mấy anh đã đi lính giữ làng xóm tụi tui, chứ tui đâu có biết anh ở trỏng đâu? Mà anh . . . cứ (cưới) tui làm chi?</b></div><div style="color: #990000;"><b><br />
</b></div><div style="color: #990000;"><b>Làm chi thì tao không biết làm chi, nhưng tao nói tao cảm tấm lòng của bả mà cưới bả, vậy thôi. Tao nói: </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Ít ra thì anh với em cũng còn giống nhau ở một điểm là "THƯƠNG LÍNH".</b></div><div style="color: #990000;"><b><br />
</b></div><div style="color: #990000;"><b>Nói ba điều bẩy chuyện một hồi, bả cũng không biết nói sao nữa, kêu tao muốn gì thì về nói chuyện với ba má cổ, chứ cổ... hổng biết. Vậy là chịu rồi! Tao mừng quá, cả hai đưa nhau về gập ông già bà già của bả, tao lại kể rõ lai lịch của tao ra và xin đưa cha mẹ tới xin cưới Dung. Hai ông bà ngạc nhiên hết sức, cuối cùng nói là: </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Nếu vậy đúng là duyên số rồi. Con Dung nhà tui nó đâu có gueng biếc gì ông đâu. Nó xin tui ít phai lang, nói là để cho mấy ông bị tù cải tạo, tội nghiệp mấy ổng quá. Ai dè có ông ở trỏng, ông thương nó, ông được dzìa rồi thì ráng lội bộ đi cùng khắp chốn kiếm cho ra nó đặng xin 'cứ' nó! Đó là do Ông Tơ Bà Nguyệt cột đó, chứ hổng có ai bầy ra được đâu! </b></div><div style="color: #990000;"><b>Tụi tao định ngày, đưa cha mẹ tao tới làm đám hỏi, xong rồi mới mời ổng bả và Dung về nhà tao chơi. Tới Phan Thiết, thấy nhà cửa của ba má tao thì ổng bả và Dung hoảng hồn, vì nhà tao hồi đó cha mẹ cũng còn nhà cửa, cơ sở làm ăn khá lắm! Dung đã nghéo tao ra sân mà nói: </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Nhà anh giào như zậy, mà anh cứ tui là gái guê làm chi? Thôi, thả tui zìa Trảng Bom tui làm rẫy sướng hơn! </b></div><div style="color: #990000;"><b>Tao phải nói khó với bả: </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Mấy thứ đó là của cha mẹ anh, chứ anh... "Trên Răng Dưới . . . Dế ", đâu có cái gì nữa đâu! Có cái mạng cùi cũng nhờ em cho mấy củ khoai lang mới còn sống tới ngày nay. Mà em đừng có lo, mình còn đủ chân đủ tay, mình tự làm mà nuôi thân, chịu không?" </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Anh nói dzậy thì tui chịu! </b></div><div style="color: #990000;"><b>Chịu hay không chịu thì cũng trễ rồi! Lính đã nói là Lính làm: </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Em có ý kiến nhiêu đó là đủ rồi, mọi thứ còn lại để anh lo, đừng có lộn xộn gì hết nữa! </b></div><div style="color: #990000;"><b>Rồi tụi tao làm đám cưới. Cưới xong, tao lo đường vượt biên. Ông bà già vợ thẩy một mớ khoai lang lên tàu, vậy là tụi tao dông. May mắn cho tụi tao, trời yên bể lặng. Sau bốn ngày lênh đênh trên biển, tàu tụi tao cặp được tới Bidong. Tao chọn đi Úc cho nó lẹ và an toàn. Khoảng hai tháng sau tụi tao tới Sydney, gởi điện tín cấp tốc về cho ông bà già tao hay. Hai ổng bả mừng quá, lập tức mướn xe chạy tới Trảng Bom cho ba má Dung hay. Ba Má Dung cũng mừng quá, xá trời xá đất cám ơn lia chia. Ba của Dung cười lớn: </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Dzậy là thằng rể tui khỏi sợ bị Diệc cộng bắt cải tạo nữa rồi ha! </b></div><div style="color: #990000;"><b>Má của Dung hỏi thêm: </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Ở bển có đất cho tụi nó trồng khoai lang hông dzậy, anh chị sui? </b></div><div style="color: #990000;"><b>Tụi tao ở bên đây thì cũng giống như tụi bay vậy, ra sức làm mà lo cho gia đình, con cái, lo cho cha mẹ bên Việt Nam. Tụi tao có hai con rồi. Bây giờ bả hết dám hỏi: </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Anh " cứ " tui làm chi, nữa rồi. </b></div><div style="color: #990000;"><b>Tụi tao lo làm nuôi con ná thở, đâu còn thì giờ mà hỏi nữa! Hỏi nữa tao để ........ đẻ nữa! </b></div><div style="color: #990000;"><b>Người lính VNCH </b><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj6kBhvckloYiDYkme4PSdOW_FCp7a-q26Rfe8Fy2-8YHEcH-XWROIT-HbqUwV-XtDP4TenfF3FqriUTGvLJ1GCGcWoyY4cQjo4e65awMoXBiow5jjt-wtsXIRE403eTtjkP3TNlZrS9GY/s1600/Untitled-1(7)khoailang.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="313" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj6kBhvckloYiDYkme4PSdOW_FCp7a-q26Rfe8Fy2-8YHEcH-XWROIT-HbqUwV-XtDP4TenfF3FqriUTGvLJ1GCGcWoyY4cQjo4e65awMoXBiow5jjt-wtsXIRE403eTtjkP3TNlZrS9GY/s400/Untitled-1(7)khoailang.jpg" width="400" /></a></div></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6565392974864794029.post-48876169457810614682010-07-06T10:22:00.000-07:002014-03-21T17:15:59.024-07:00Họp Mặt Cựu Tù Yên Bái, Phong Quang, Vinh Quang.<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<span style="font-size: small;"><b><span class="DateTitleLink" style="float: left;"></span></b></span><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj2UrWi01DhM8kSEsr6wD21GcAu-xNg4ac_Up-Q_bclV5m7APsrZjMuAlWJ0aa-HHiFuxnFb4ebU6mPuDQ81xDlw5W08UHbFxnWVJf04HLERmNMZOnp9LJciVK0l1MibFBqhfyfOmWYXHQ/s1600/pq11.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj2UrWi01DhM8kSEsr6wD21GcAu-xNg4ac_Up-Q_bclV5m7APsrZjMuAlWJ0aa-HHiFuxnFb4ebU6mPuDQ81xDlw5W08UHbFxnWVJf04HLERmNMZOnp9LJciVK0l1MibFBqhfyfOmWYXHQ/s1600/pq11.jpg" height="300" width="400" /></a></div>
<div class="newscontent">
<div style="text-align: center;">
<span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="font-size: small;"><b>Phần Mộ Tù Cải tạo ở Phong Quang </b></span></span></div>
<div style="text-align: center;">
<span style="font-size: small;"><b> </b></span></div>
<span style="font-size: small;"><b>
</b><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="font-size: large;">Garden Grove (Bình Sa)- - Sáng Thứ Bảy, 3 tháng 7 năm 2010, tại nhà hàng Diamond Seafood Palace, một ngày hội ngộ với nỗi mừng vui lẫn lộn của những người cựu tù thuộc các trại tập trung của công sản ở Yên Bái, Phong Quang, Vĩnh Quang. Tất cả qui tụ về đây để cùng nhau ôn lại những kỷ để cùng nhau nhớ về những người bạn tù vĩnh viễn nằm xuống không nhìn thấy ánh sáng tự do, Những người vợ tù gặp nhau để nhớ lại những ngày tháng cơ cực, lao nhọc bên ngoài, tay bế tay bồng, vừa làm cha, làm mẹ, chạy gạo nuôi con, nuôi ba mẹ già yếu hai bên, nội, ngoại. <br />
Đây chính là số phận của những cựu tù nhân chính trị các trại Long Giao, Yên Bái, Phong Quang, Vĩnh Quang A, B, Tân Lập, Z 30 D… và vợ con sau biến cố 1975, và cũng là số phận chung của vợ con và những người lính Việt Nam Cộng Hòa, những cựu tù chính trị các trại tù khác tại Việt Nam sau năm 1975. Các con, cháu của cựu tù cũng được ba mẹ đưa đi cùng, nhiều bạn trẻ nhìn ngắm thật lâu bên những hình ảnh triển lãm ngay góc trang trọng trong nhà hàng. Ban tổ chức triển lãm vài hình ảnh các trại tù, những chứng tích những ngày tù đen tối của những tháng năm khắc nghiệt đầy hận thù của chính quyền CS đối với các anh. Người nghệ nhân bất đắc dĩ, cựu đại úy Lê Trị và nay quen thuộc với cộng đồng, trong vai trò nhiếp ảnh gia, đã đem đến góc triễn lãm, cây đàn violon do ông tự tay làm trong thời gian ở tù, và bức hình chụp cây violon của ông chụp, cùng những câu thơ do ông sáng tác.<br />
Người nghệ nhân bất đắc dĩ này thuộc đơn vị tình báo 101, đã trải qua 13 năm các trại Yên Bái, Hoàng Liên Sơn…, <br />
Ông tâm sự: "Thời gian trong tù, thấy anh em nghệ sĩ thiếu phương tiện âm nhạc. Nhiều người cầm khúc củi, tưởng tượng là cây đàn. Lấy thùng xăng làm trống. Rất tội nghiệp. Tôi là giáo sư Toán, Lý Hóa, chưa hề biết nghề mộc là gì, nhưng đi tù, tôi ghi danh học mộc. Tác phẩm đầu tiên là cây đàn guitare, vật liệu là gỗ trong trại tù, với dây thắng xe đạp quấn lại, nhưng âm thanh cũng tương đối giống, thế là anh em yêu cầu, khuyến khích. Tôi đã làm, dần dần được 100 cây đàn guitare và 15 cây đàn violon."<br />
Cũng chỉ vì làm đàn tặng anh em tù mà ông đã bị nhốt 15 ngày trong nhà kỷ luật và bị đập 3 nhát búa vào người, để lại vết bầm tím trên cơ thể hàng tháng trời, đi đại tiện ra máu. Thế nhưng, ông vẫn lén lút làm đàn.<br />
"Có những anh từ Pháp qua, từ khắp các tiểu bang trên đất Mỹ này về. Ban đầu ghi danh khoảng 150 người. Nhưng sau đóù nhiều anh em đọc thông báo nên họ đến đông hơn dự định."<br />
Giáo sư Nguyễn Thanh Giàu, cựu tù trại Vĩnh Quang A, trại Nam Hà, chia sẻ: "Ở ngoài, có thể chúng tôi khác tôn giáo với nhau, khác đảng phái chính trị. Nhưng trong trại, chúng tôi gắn bó với nhau, vì đều là tù nhân cộng sản. Gặp lại nhau, nhắc chúng tôi nhớ những ngày khốn khó, chia những muỗng muối, cơm sạn, sắn lát cùng nhau… rất đớn đau mà đầy nghĩa tình".<br />
Bác sĩ Quân Y Phạm Đức Vượng, cựu tù phải trải qua 7 năm các trại Long Giao, Yên Bái, Thác Bà, Vĩnh Quang… thành viên trong ban tổ chức, đến từ San Jose, bồi hồi cho biết:<br />
"Chúng tôi từ trong Nam bị đi tù ngoài Bắc, trong những điều kiện rất khắc nghiệt, rừng thiêng, nước độc. Với sức khỏe không nhiều, mà làm việc nặng nhọc. Bởi thế, một số anh em đã bỏ mạng nơi núi rừng Tây Bắc, tại Thác Bà là nhiều nhất. Trong chuyên môn của tôi, tôi giúp được một số anh em, nhưng phương tiện không có, đành nhìn những anh em bị kiết lỵ, suy dinh dưỡng, từ từ ra đi. Nhiều người trước khi nhắm mắt, họ chỉ muốn xin một cục kẹo, muỗng đường thôi, mà không có. Đó là những kỷ niệm đau buồn nhất. Chúng tôi cũng muốn cám ơn những người giúp chúng tôi tồn tại đến hôm nay, chính là những bà vợ của chúng tôi. Còn là cơ hội cho các bà được dịp gặp nhau…"<br />
Tâm sự những người vợ tù "cải tạo"<br />
Ca sĩ Lệ Hằng cho biết chồng trước của chị là thiếu tá Trịnh Quang Minh, sĩ quan điều hành huấn luyện tình báo, văn phòng 2 Bộ Tổng Tham Mưu. Đây là chức vụ CS rất ghét, họ đã đến tận nhà nói rằng, anh nợ máu, anh phải trả bằng máu. Anh đã bị bắt đi tù, từ 1975 đến 1985 mới được thả. Chị nghẹn ngào nhắc lại chuyến thăm chồng đầu tiên năm 1979:<br />
"Lệ Hằng và con trai lúc đó được 3 tuổi, đi xe lửa, 3 ngày 3 đêm. Sau đó, từ Hà Nội đi vào Vĩnh Yên, Vĩnh Phú, Lệ Hằng đã bồng cháu, cõng cháu trên lưng. Vừa đi vừa lần chuỗi đọc kinh cầu nguyện, xin ơn trên phù hộ. <br />
Lội bộ từ Vĩnh Phú từ 5 giờ chiều đến 6 giờ sáng, vào đến trại, lội qua con suối. Té lên té xuống, vùi dập trong suốt chuyến đi. <br />
Vào đến nơi, công an đưa anh ra, hay tay bị xiềng xích, mặc quần áo tù, chỉ được gặp có nửa tiếng đồng hồ. Chỉ có khóc không, đã hết nửa tiếng rồi.<br />
"Tôi đã quỳ xuống, xin cán bộ cho thăm thêm, nhưng không được." <br />
Chị đã bật khóc, ký ức đớn đau thưở xưa lại trở về, nghẹn ngào không nói nên lời. Lặng đi để nén nỗi xúc động, chị nói tiếp:<br />
"Năm 1985, anh được thả, gia đình đã lo cho anh vượt biển sang đây đoàn tụ. Tôi có thêm 2 con với anh khi anh qua bên này. Đến năm 1990, anh mang bệnh ung thư phổi, đã qua đời sau 6 tháng phát bệnh." <br />
"May mắn anh đã qua được bến bờ tự do, anh đã mất trên tay tôi, và tôi đã lo cho anh đến nơi đến chốn, đó là điều an ủi hạnh phúc. Chứ nếu chẳng may anh mất trong tù, mất xác, khi có được, chỉ là nắm xương khô. Đó là điều rất đau khổ. Đã có những chị bạn trong hoàn cảnh đó, rất thương tâm."<br />
Sau hơn 2 giờ cùng nhau chụp hình, gặp gỡ từng nhóm bạn tù hàn huyên, thăm hỏi, nhìn nhận ra nhau. Giờ khai mạc buổi họp mặt được thực hiện với những nghi thức trang trọng, lần lượt 5 thành viên trong ban tổ chức, gồm anh Lưu Anh Dũng, Phạm Đức Vượng, Nguyễn Thanh Giàu, Nguyễn Tường Thược, Nguyễn Ngọc Tuấn chia sẻ nỗi niềm của mình trong ngày họp mặt, và đã cùng chia trách nhiệm với nhau, để có buổi họp mặt hôm nay. <br />
Nhà báo Nguyên Huy (báo Người Việt) được ban tổ chức mời lên góp vài lời. Ông chia sẻ: "Tôi cũng là cựu tù từ các trại Tân Lập, Vĩnh Phú… 13 năm. Tôi có một mong mỏi, sẽ tổ chức trong vòng 1 hoặc 2 năm nữa, buổi gặp mặt ngay tại thủ đô của người Việt tị nạn. Chúng ta có thể thuê những công viên ở lại qua 1 đêm, hai đêm, cùng nhau đốt lửa trại. <br />
"Anh em khắp nơi trên thế giới về tổ chức những khu vực riêng, diễn lại những cảnh khốn khổ của mình trong trại, trải qua ngục tù như thế nào, và đưa con, cháu mình cùng tham gia, để các cháu nên biết, để người Hoa Kỳ biết. Sau đó, anh em chúng ta cùng làm bản lên tiếng tố cáo tội ác của cộng sản. Đây là ý nghĩa sơ khởi của tôi…."<br />
Lời đề nghị của nhà báo Nguyên Huy đã nhận được những tràng pháo tay hưởng ứng của mọi người. <br />
Buổi tiệc được bắt đầu, với chương trình văn nghệ qua tiếng hát của các chị vợ tù và các nghệ sĩ thân hữu giúp vui. Mọi người cùng thưởng thức cùng hàn huyên tâm sự và hẹn gặp nhau cho năm tới với dự tính qui tụ đông đủ hơn.</span></span></span></div>
Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6565392974864794029.post-77041825595874182492010-07-06T10:18:00.001-07:002011-06-08T19:33:04.867-07:00<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi2LNYjIOz2SioQ22xhuDhepIIhpgoXKiWa0iZ_gwQJfLHwS10KQz9HJh_3Vqp8G7ugZqJ2nK1CCu1FPv7HtJ8HgB80OwL6YKPW8hRJJ8KvBYiIeaD1RWtAnd4JyeEcUHWUORWCFDETLC8/s1600/P1040662revised2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="236" rw="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi2LNYjIOz2SioQ22xhuDhepIIhpgoXKiWa0iZ_gwQJfLHwS10KQz9HJh_3Vqp8G7ugZqJ2nK1CCu1FPv7HtJ8HgB80OwL6YKPW8hRJJ8KvBYiIeaD1RWtAnd4JyeEcUHWUORWCFDETLC8/s640/P1040662revised2.jpg" width="640" /></a></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6565392974864794029.post-77166563684729587652010-07-05T13:12:00.000-07:002014-03-21T17:12:55.760-07:00Hội Ngộ Tù Cải Tạo Yên Bái, Phong Quang, Vĩnh Quang<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg_hRLFv4xP_qZVjNFNsTPkznLpzMoVwRi-tXLErc5nIZWzQqdzNgyZMtVeaedB3pUIK0T6E6vSzMG4XnDNa0kT6-v5YRwr2YgXvvjtIodhzZnyXWVDpGXB8ohfG1jCCSYoXAfkmFqNXgM/s1600/P1040579bannner1revised.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg_hRLFv4xP_qZVjNFNsTPkznLpzMoVwRi-tXLErc5nIZWzQqdzNgyZMtVeaedB3pUIK0T6E6vSzMG4XnDNa0kT6-v5YRwr2YgXvvjtIodhzZnyXWVDpGXB8ohfG1jCCSYoXAfkmFqNXgM/s640/P1040579bannner1revised.jpg" height="210" rw="true" width="640" /></a><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhoHDpdhuBAOWeuLIwXrnpxRAuS573nujkB0SyTSV6CvzuCkwLNA3HfEt8IPJvh_0xTcwJUfSX-HZaOF8oOTMhU4vTjjT871Y9GrSw-JQyXA0y-XE5hDExOvbmufndZXBJS_mbuj7VH_J8/s1600/P1040544.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhoHDpdhuBAOWeuLIwXrnpxRAuS573nujkB0SyTSV6CvzuCkwLNA3HfEt8IPJvh_0xTcwJUfSX-HZaOF8oOTMhU4vTjjT871Y9GrSw-JQyXA0y-XE5hDExOvbmufndZXBJS_mbuj7VH_J8/s640/P1040544.JPG" height="480" width="640" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiSkxako7qJmuQtpaMKavkQaGnfTVSzY5C1U8DGyP8q31A0sDQI7DP4cXfcpdSjMQrGIHQ6IToxNAeMIiw2m4DEE_H9l0JiMEoEchngThKCSfRSWK00W6VnG23XLImlzjD4bF-1PQEHZFw/s1600/P1040660.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiSkxako7qJmuQtpaMKavkQaGnfTVSzY5C1U8DGyP8q31A0sDQI7DP4cXfcpdSjMQrGIHQ6IToxNAeMIiw2m4DEE_H9l0JiMEoEchngThKCSfRSWK00W6VnG23XLImlzjD4bF-1PQEHZFw/s400/P1040660.JPG" height="300" width="400" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhxeICb387mKYaAaUlhUcR9-fUx1YQQJUoOHfBh0bmQY03HgjjC8iBelQMRhnkpdIneH_6EGz4oPfG8jBE1TNjNpglpKOYzE0J0Zy1MdFiI9NuGaSVcdws2ar6oskiaDQF9Gz_3B_pVK4A/s1600/P1040661.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhxeICb387mKYaAaUlhUcR9-fUx1YQQJUoOHfBh0bmQY03HgjjC8iBelQMRhnkpdIneH_6EGz4oPfG8jBE1TNjNpglpKOYzE0J0Zy1MdFiI9NuGaSVcdws2ar6oskiaDQF9Gz_3B_pVK4A/s640/P1040661.JPG" height="640" width="480" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgykpRuOdplzopGMlrLGEGxq7K2BDqK7QV0H9dNo0hm80CiNxVlX0RT77VRnwXOO_dGBfv88iM1xU76rzlTSFMnSufu7_1EW2621uHQAMGxFTiKm5rUFI9uaA7DcAihQ1z3bUfMkkflJEs/s1600/P1040543.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgykpRuOdplzopGMlrLGEGxq7K2BDqK7QV0H9dNo0hm80CiNxVlX0RT77VRnwXOO_dGBfv88iM1xU76rzlTSFMnSufu7_1EW2621uHQAMGxFTiKm5rUFI9uaA7DcAihQ1z3bUfMkkflJEs/s400/P1040543.JPG" height="300" width="400" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgXuQZxbSC2NfBHrC1C_iMswluNe5Jp_E-AEF1P7nPghyOMECmoFXChqb9jH9LgAa2o5z8iPa70C68A2jmmr6UUkHahGEq9ToUx-6yTHWpapvaBB11HRLR1c8ZgaKPGpSd6A3cVNNTyE8Y/s1600/P1040559.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgXuQZxbSC2NfBHrC1C_iMswluNe5Jp_E-AEF1P7nPghyOMECmoFXChqb9jH9LgAa2o5z8iPa70C68A2jmmr6UUkHahGEq9ToUx-6yTHWpapvaBB11HRLR1c8ZgaKPGpSd6A3cVNNTyE8Y/s640/P1040559.JPG" height="480" width="640" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjwst2zDAmDe6ETYc1lih2gCCyW30XIfbdbXrV2cDoR3GLQUTIr-ocf3IAnetEQF6D6Bnxw6Vf-2WNLXNyokSze0YKtMhkhi0Rt5JYZjBUQ5qFBpM2GRTgkDDEW4n97D9uO2IyN7crJRT8/s1600/P1040599.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjwst2zDAmDe6ETYc1lih2gCCyW30XIfbdbXrV2cDoR3GLQUTIr-ocf3IAnetEQF6D6Bnxw6Vf-2WNLXNyokSze0YKtMhkhi0Rt5JYZjBUQ5qFBpM2GRTgkDDEW4n97D9uO2IyN7crJRT8/s400/P1040599.JPG" height="300" width="400" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh-Gq4bR_pzCi_n-CqOWCefCGic138qKXJmU3-5CCffPIX9CpmBjFKTTvNJgHIgq-LCYC6X8L7XkuIIO-HidCekxuUaJ9UJqGSGkeqdN3kjC8Cm2S0j0xYHvmo4D9m7oZrz2nWGf6mgi6Y/s1600/P1040605.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh-Gq4bR_pzCi_n-CqOWCefCGic138qKXJmU3-5CCffPIX9CpmBjFKTTvNJgHIgq-LCYC6X8L7XkuIIO-HidCekxuUaJ9UJqGSGkeqdN3kjC8Cm2S0j0xYHvmo4D9m7oZrz2nWGf6mgi6Y/s640/P1040605.JPG" height="480" width="640" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEitkU8S6v8xBGbEmm-UBWrO30FhDJIZSUj04unHVmDgmFNnwzARMjT6oqC5-dp36tbs76rmTUIfWE7JpDfOZmb-a8v4neoWNaXB178C31ANmq0oAzQbERmrcY0GySfqn30j_jj_9HUbHng/s1600/P1040624.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEitkU8S6v8xBGbEmm-UBWrO30FhDJIZSUj04unHVmDgmFNnwzARMjT6oqC5-dp36tbs76rmTUIfWE7JpDfOZmb-a8v4neoWNaXB178C31ANmq0oAzQbERmrcY0GySfqn30j_jj_9HUbHng/s400/P1040624.JPG" height="300" width="400" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjoDeG8-Y3UtRB3yAuMMZ8d0qoSOy6HN8Hzl2nsrUsBQ_IQHRwRsfb839ng8lBj2IHltazLvkFzDf0uQhsleh6-oFpcxyNOpeyEFftU0wTaRetXPARnYNdcfIRiaEr1inBrD_6gXz7knpM/s1600/P1040657.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjoDeG8-Y3UtRB3yAuMMZ8d0qoSOy6HN8Hzl2nsrUsBQ_IQHRwRsfb839ng8lBj2IHltazLvkFzDf0uQhsleh6-oFpcxyNOpeyEFftU0wTaRetXPARnYNdcfIRiaEr1inBrD_6gXz7knpM/s640/P1040657.JPG" height="480" width="640" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiike6jqyzg_2rM4pJvl58DAC3WBn03dnFlve9xW17ZcecoCWSf-__YxuH57hqucX2LoHlCgMWlXfntZdCyC0PUtC6lYgqyTWtGggCMKnf6IeFY9MzKkxyxB5NuSkWrXGd_MmE_HODnEQA/s1600/2129100200035427746OeXadc_fs.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiike6jqyzg_2rM4pJvl58DAC3WBn03dnFlve9xW17ZcecoCWSf-__YxuH57hqucX2LoHlCgMWlXfntZdCyC0PUtC6lYgqyTWtGggCMKnf6IeFY9MzKkxyxB5NuSkWrXGd_MmE_HODnEQA/s400/2129100200035427746OeXadc_fs.jpg" height="266" width="400" /></a></div>
<br />
<br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjXY-C1U0R2HTfz4xZ8Kg4WVxmZMgxQlc6mOrdnc_qIYp_gc7NgiS6HMHNmKJyGDb1h3sGrNiEbTeTmom7uiQrl2C1DTRKQgKQf9RcINOVU-v6310oDAkBM1K8deEjEitdrsIAK5CCaYdY/s1600/P1040666.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjXY-C1U0R2HTfz4xZ8Kg4WVxmZMgxQlc6mOrdnc_qIYp_gc7NgiS6HMHNmKJyGDb1h3sGrNiEbTeTmom7uiQrl2C1DTRKQgKQf9RcINOVU-v6310oDAkBM1K8deEjEitdrsIAK5CCaYdY/s640/P1040666.JPG" height="480" width="640" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqwkYAsxreltkSdlDp2dV9quXMKE2foMM-Rqx73T5jwrjA8xAJSKZxhprwR3i-4cwJvraSQySyVPxSSDPtqO66zP0i4UXg-6ssnTvmEPLnyb3okTbNCgK94UZUybKvCChzQpdgkjeZwmI/s1600/P1040668.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqwkYAsxreltkSdlDp2dV9quXMKE2foMM-Rqx73T5jwrjA8xAJSKZxhprwR3i-4cwJvraSQySyVPxSSDPtqO66zP0i4UXg-6ssnTvmEPLnyb3okTbNCgK94UZUybKvCChzQpdgkjeZwmI/s400/P1040668.JPG" height="300" width="400" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgwKpnXlgXqIn5-WG8rwh3dYCM01bOURntGUO-sI4jxWiFSGL_QcDXFdIxPzeUtIq9SuD5gkuWjB8DaDIQMpSro2bhKjExeOzmndJXK1D2lgD_URTcya5q57szvBn_3oJ03WEQauvypxp0/s1600/P1040671.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgwKpnXlgXqIn5-WG8rwh3dYCM01bOURntGUO-sI4jxWiFSGL_QcDXFdIxPzeUtIq9SuD5gkuWjB8DaDIQMpSro2bhKjExeOzmndJXK1D2lgD_URTcya5q57szvBn_3oJ03WEQauvypxp0/s640/P1040671.JPG" height="480" width="640" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjXAW5tTb-WPBInmYuqRG-cleKE0a1yw0O5PQHHmSxbZHzY3UuixJuizsFENKgSPVVFygo6bMWXzYIFt9yKCpHDR_Igovks7_naG2uMEkNGpF829fkNjWRTWNUFrbeywvPOwM4BYwkg7GM/s1600/P1040689.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjXAW5tTb-WPBInmYuqRG-cleKE0a1yw0O5PQHHmSxbZHzY3UuixJuizsFENKgSPVVFygo6bMWXzYIFt9yKCpHDR_Igovks7_naG2uMEkNGpF829fkNjWRTWNUFrbeywvPOwM4BYwkg7GM/s640/P1040689.JPG" height="480" width="640" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEicif0bfIS8EYT44CM5VqNPWA6LGX232GKALwk_SYqpz2kTbrcx-AcyE_wzVmwMqYIbyKDl09ymPA5XIpIIofQ2gc6juoZ6xn2BsglyXQZIzzFizK8IxDiv3_JmUrQBwu1pQPw0wvbSuKg/s1600/P1040557.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEicif0bfIS8EYT44CM5VqNPWA6LGX232GKALwk_SYqpz2kTbrcx-AcyE_wzVmwMqYIbyKDl09ymPA5XIpIIofQ2gc6juoZ6xn2BsglyXQZIzzFizK8IxDiv3_JmUrQBwu1pQPw0wvbSuKg/s640/P1040557.JPG" height="480" width="640" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiOh1cj8aiYCPiDGh3jZCtwpNZYj9mc8yKiRuC-8i7Si9p5mm2i996CwGhoq69vBLE4onmk0VAU2tNMqLr4wntBgU3ZkNaqxSFZH72r7nVwTGbBtbHBHmxsEng1ZisRHFA1WR-AB-4ZGc8/s1600/P1040578.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiOh1cj8aiYCPiDGh3jZCtwpNZYj9mc8yKiRuC-8i7Si9p5mm2i996CwGhoq69vBLE4onmk0VAU2tNMqLr4wntBgU3ZkNaqxSFZH72r7nVwTGbBtbHBHmxsEng1ZisRHFA1WR-AB-4ZGc8/s320/P1040578.JPG" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjsFHOLkGQLgMhyphenhyphenyxJyXlZOE8133XICiY-oAd1L0rdj-jtPTTQbN495MSD1kbNOl4g8nrlyPL1SRtAFO8a4G9LP6BX0vny9PTcsAAVzIhwQA7MCYsxL-7eYoceiW8WlQa2-ZQ8nppHENXE/s1600/P1040608.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjsFHOLkGQLgMhyphenhyphenyxJyXlZOE8133XICiY-oAd1L0rdj-jtPTTQbN495MSD1kbNOl4g8nrlyPL1SRtAFO8a4G9LP6BX0vny9PTcsAAVzIhwQA7MCYsxL-7eYoceiW8WlQa2-ZQ8nppHENXE/s320/P1040608.JPG" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgwk6_BixhsO3PjupdCcFVa7r4Mws2HD2Lr-5pI2d_C4MFgpOH9Gxp-YGrhDfhdRf04499DC1-OfrJBtLV7maleNhwhvx2xRuBGN7Ol1Y8PWuBYPzcsuB-Iv2jFkLL5podLywxHOFwHn10/s1600/P1040642.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgwk6_BixhsO3PjupdCcFVa7r4Mws2HD2Lr-5pI2d_C4MFgpOH9Gxp-YGrhDfhdRf04499DC1-OfrJBtLV7maleNhwhvx2xRuBGN7Ol1Y8PWuBYPzcsuB-Iv2jFkLL5podLywxHOFwHn10/s640/P1040642.JPG" height="480" width="640" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjoFkhSiyiZ7-Fbz6pbhOhlHjoWkFrhfyhAkmtRW359mVij-EmYmI6oSbPgXNlRWYXOMo6HnOKv71zn9vpG7yoGiD1HGGVBsRQ4R2bNvUaORUKBLFYxcxKAzE1j9DZSOWaDPQln6NR8DYw/s1600/P1040553.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjoFkhSiyiZ7-Fbz6pbhOhlHjoWkFrhfyhAkmtRW359mVij-EmYmI6oSbPgXNlRWYXOMo6HnOKv71zn9vpG7yoGiD1HGGVBsRQ4R2bNvUaORUKBLFYxcxKAzE1j9DZSOWaDPQln6NR8DYw/s640/P1040553.JPG" height="480" width="640" /></a><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiBuNL5GCpxclryygqz-ugb-SOMZjra4GmyXTK3GqHpYKkTXQmjRKJB7e6Jm08bKrf4lHWP-2QOltbUu-4Uakqdm8zh11tNqPE9oLd6gmcWpTL6xb7aK_7i-0Fvsew4-sSBHGSvkuqsn5c/s1600/P1040658.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiBuNL5GCpxclryygqz-ugb-SOMZjra4GmyXTK3GqHpYKkTXQmjRKJB7e6Jm08bKrf4lHWP-2QOltbUu-4Uakqdm8zh11tNqPE9oLd6gmcWpTL6xb7aK_7i-0Fvsew4-sSBHGSvkuqsn5c/s400/P1040658.JPG" height="300" width="400" /></a></div>
<a name='more'></a><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj-zflb2Rp0b-wX5E1KL8n7d2LEJGzB8xbVRQS0vaMorkBSldv18R80D8FQC0uaHAnvlyGh_uilbwVJU3F9nmSHjkEQECaTdqs9E6CQzDkA7qtSlicZIeLeWSYxoALaWFt21sn67pPIx0A/s1600/2008930420035427746cmtgGM_fs.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj-zflb2Rp0b-wX5E1KL8n7d2LEJGzB8xbVRQS0vaMorkBSldv18R80D8FQC0uaHAnvlyGh_uilbwVJU3F9nmSHjkEQECaTdqs9E6CQzDkA7qtSlicZIeLeWSYxoALaWFt21sn67pPIx0A/s400/2008930420035427746cmtgGM_fs.jpg" height="300" width="400" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjJoJimOiedAzAWhK-xjWE4bKITHsAeF6edgBMmIZv9Td6_lGlEe-fzC6rYjiI-OlN2ouo-8Ipi79Yd9yJuZuzh6jv-x3VGj6tqlItF0_MkQeahSwlxbtR_JPmOqgqPMY-DhLwwoHC6WBo/s1600/2106816640035427746ynvJEZ_fs.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjJoJimOiedAzAWhK-xjWE4bKITHsAeF6edgBMmIZv9Td6_lGlEe-fzC6rYjiI-OlN2ouo-8Ipi79Yd9yJuZuzh6jv-x3VGj6tqlItF0_MkQeahSwlxbtR_JPmOqgqPMY-DhLwwoHC6WBo/s400/2106816640035427746ynvJEZ_fs.jpg" height="266" width="400" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhnk7O5s0VDt-geL1G364N-DPh4tychM7hvIh8JmBF0UJ1Vl1N0LIlg5uCMw6FdVL5zooLDE-XF5cwkOSoX7ssmFZXHVwo71v46Lwd4nR5R82_ISorAzW5xGWG343Pc3FB497S2SjuhGlw/s1600/2895130930035427746dVNpNY_fs.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhnk7O5s0VDt-geL1G364N-DPh4tychM7hvIh8JmBF0UJ1Vl1N0LIlg5uCMw6FdVL5zooLDE-XF5cwkOSoX7ssmFZXHVwo71v46Lwd4nR5R82_ISorAzW5xGWG343Pc3FB497S2SjuhGlw/s640/2895130930035427746dVNpNY_fs.jpg" height="426" width="640" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEieSgtJgVQDp2GE5NIaDYLc9AYycGsB2aFafy3YZFVqSYQOtCX0oqqxIUnrf8-IYoVuWOdrNkBdVsHUvYuQybw1UwkaIl01SA48UPCA6xRD6dY344f1MODoKPQIeshQxikZJHNbwCJDEXc/s1600/2563215900035427746WyZEVi_fs.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEieSgtJgVQDp2GE5NIaDYLc9AYycGsB2aFafy3YZFVqSYQOtCX0oqqxIUnrf8-IYoVuWOdrNkBdVsHUvYuQybw1UwkaIl01SA48UPCA6xRD6dY344f1MODoKPQIeshQxikZJHNbwCJDEXc/s640/2563215900035427746WyZEVi_fs.jpg" height="426" width="640" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi4IumKbksTvnTitJQhEu5pUY7_baLZdjKnZTBI4Nn4N8izMCyL1IMXh-apW89YJPHQVERom2NqUMbV8yf0oOhaiGHMAABCupfhjQ4vMe_jxY6uAOLPCjjHOTCRTdPOPKux7GhGvaA3eQA/s1600/2697796880035427746hsgqSZ_fs.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi4IumKbksTvnTitJQhEu5pUY7_baLZdjKnZTBI4Nn4N8izMCyL1IMXh-apW89YJPHQVERom2NqUMbV8yf0oOhaiGHMAABCupfhjQ4vMe_jxY6uAOLPCjjHOTCRTdPOPKux7GhGvaA3eQA/s400/2697796880035427746hsgqSZ_fs.jpg" height="300" width="400" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEju4l92IL3JiaTsdyR2xVdCyjKJxcimII9C_PgEcnB0babF0ES3xloAgwZiyu-ZiX6RgZtDQf9vMB9oWX-YMSwYkhOPbZeQdGL1BUk3Xw8IvW9lZ_cYloDwmHTbJnBhKfvEGH4xl56ukH8/s1600/2220578380035427746xuntdw_fs.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEju4l92IL3JiaTsdyR2xVdCyjKJxcimII9C_PgEcnB0babF0ES3xloAgwZiyu-ZiX6RgZtDQf9vMB9oWX-YMSwYkhOPbZeQdGL1BUk3Xw8IvW9lZ_cYloDwmHTbJnBhKfvEGH4xl56ukH8/s640/2220578380035427746xuntdw_fs.jpg" height="426" width="640" /></a></div>
Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6565392974864794029.post-39302641420741257502010-07-05T11:39:00.000-07:002014-03-21T17:16:51.367-07:00Cách nào để có một đại hội cựu tù cải tạo toàn thế giới?<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjbjiyveAxh-N2HcggPNd_e3mhSXnMWgn8K_xobs_UdaRbd6vuEJpY3Z7un61gfWult_3RSgGAGY5pWi1AfJQvKQHQHKIdfTK79__oLB97SYmykiZ3L9Ajg4Pd7CEzmQVzQIeS2w_BmG3A/s1600/P1040662revised3.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjbjiyveAxh-N2HcggPNd_e3mhSXnMWgn8K_xobs_UdaRbd6vuEJpY3Z7un61gfWult_3RSgGAGY5pWi1AfJQvKQHQHKIdfTK79__oLB97SYmykiZ3L9Ajg4Pd7CEzmQVzQIeS2w_BmG3A/s1600/P1040662revised3.jpg" height="282" width="640" /></a></div>
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;"><b><br />
<o:p></o:p></b></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><o:p><span style="font-family: Verdana;"><b></b></span></o:p></span></span></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;"><b>Nguyên Huy/Người Việt<o:p></o:p></b></span></span></span></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><o:p><span style="font-family: Verdana;"><b></b></span></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Chỉ trong hai ngày cuối tuần lễ đầu tháng 7 năm nay đã có đến ba buổi họp mặt của các cựu tù nhân cải tạo thuộc nhiều trại tập trung cải tạo của CSVN sau 30 tháng 4 năm 1975.<o:p></o:p></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Thứ nhất là các cựu tù thuộc các trại Vĩnh Quang vào sáng hôm Thứ Bảy 3 tháng 7 lần đầu tiên tổ chức được cuộc họp mặt tại nhà hàng Diamond trên đường Lampson thuộc thành phố Stanton sau 2 năm ròng rã anh em chỉ liên lạc với nhau trên điện thư (E-mail), theo lời anh Lưu Anh Dũng trong ban tổ chức cho biết như vậy.<br />
</span></span></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span style="font-family: Verdana;"><img align="absMiddle" border="0" src="http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/articlefiles/115518-big_DP-070310-CuuTu%201aa.jpg" /></span></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;"><i><span style="color: black;">Ban tổ chức họp mặt cựu tù Vĩnh Quang. Từ trái qua là cựu tù Nguyễn Tường Thược, cựu tù Lưu Anh Dũng,<br />
cựu tù Bác Sĩ Phạm Ðức Vượng, cựu tù Nguyễn Thanh Giàu, cựu tù Nguyễn Ngọc Tuấn.<br />
<o:p></o:p></span></i></span></span></span></div>
<span style="font-size: small;"><o:p></o:p></span> <br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Thứ hai là cựu tù các trại Tân Lập Vĩnh Phú (gồm các phân trại K1, K2, K3, K4, K5), Hàm Tân Z30 D cũng có cuộc họp mặt tại nhà hàng Emerald bay vào sáng hôm Chủ Nhật 4 tháng 7.<o:p></o:p></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Và thứ ba là anh em cựu tù Ái Tử Bình Ðiền, một trong những trại tù lớn của Cộng Sản thiết lập ở miền Trung giam giữ cựu Quân Cán Chính VNCH cũng diễn ra vào sáng Chủ Nhật 4 tháng 7 tại nhà hàng Seafood Kingdom trên đường Katella, thành phố Anaheim.<o:p></o:p></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Ngoài ra, anh em cựu tù K4/Long Khánh, một trong những trại tù cải tạo ở miền <st1:country-region w:st="on"><st1:place w:st="on">Nam</st1:place></st1:country-region> cũng hẹn nhau gặp gỡ.<o:p></o:p></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Với anh em cựu tù Vĩnh Quang vì đây là lần đầu tiên tổ chức được cuộc họp mặt nên ngay từ những phút đầu tiên gặp lại được nhau, hầu hết anh em đều hết sức mừng rỡ. Bởi sau nhiều lần “biên chế”, chuyển trại, lớp được thả về, lớp bị đưa đi các trại khác, anh em đã mất hẳn liên lạc. Cho tới cả chục năm sau, trước những can thiệp của chính phủ Hoa Kỳ và dư luận thế giới, Cộng Sản phải thả một số anh em về thì trong tình trạng “quản chế”, đa số anh em không có cơ hội đi tìm lại nhau. Ðến khi được chính phủ Hoa Kỳ cho tái định cư qua các chương trình H.O. thì tới miền đất mới anh em đã phải lăn lưng vào cuộc sống chống đỡ cho gia đình bù lấp lại những tháng năm ròng rã người vợ phải một mình nuôi dậy con và cả thăm nuôi mình, nên cũng không có thời giờ để tìm lại nhau. Biết bao cơ khổ, gian truân, nhục nhằn mà người tù cải tạo phải trải qua và biết bao tâm tư, nguyện vọng mà người cựu tù hướng tới, chỉ mong có dịp được phơi bày. Chỉ có với người “đồng hội đồng thuyền” mới mong vơi được tâm sự ưu uất. Nên, như anh Lưu Anh Dũng, thuộc trại Vĩnh Quang cho biết: “Anh em nhận thấy gặp nhau trên e-mail chưa đủ, cần phải nhìn lại được nhau, tay nắm trong tay để nhắc nhở nhau bổn phận của mình đối với thế hệ tiếp nối”.<br />
</span></span></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span style="font-family: Verdana;"><img align="absMiddle" border="0" src="http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/articlefiles/115518-big_DP-070310-CuuTu%202aa.jpg" /></span></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;"><i><span style="color: black;">Gia đình cựu tù Nguyễn An Vượng thuộc trại tù Vĩnh Quang nay đoàn tụ đủ với ba trai, một gái cùng dâu rể trong lần hội ngộ của cựu tù Vĩnh Quang.<br />
<o:p></o:p></span></i></span></span></span></div>
<span style="font-size: small;"><o:p></o:p></span> <br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Trong bất cứ cuộc họp mặt nào của những người cựu tù bao giờ anh em cũng không quên nhắc nhở, vinh danh những người vợ tù đã đồng cam cộng khổ với chồng hàng chục năm trời vừa nuôi con thành người, vừa nuôi chồng để chồng vượt qua được những đầy đọa của kẻ thù khi họ chiến thắng.<o:p></o:p></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Trong dịp này, Bác Sĩ Phạm Ðức Vượng, một trong ba người đứng ra tổ chức họp mặt cựu tù Vĩnh Quang là Lưu Anh Dũng và Nguyễn Ngọc Tuấn, mừng mừng tủi tủi nói với mọi người tham dự rằng: “Nào có ai khi ở trong tù cải tạo mà nghĩ có được cuộc hội ngộ như thế này. Tôi đã có dịp đi được nhiều nơi, miền Ðông, miền Bắc, miền Nam Mỹ và cả ở Âu Châu, đến đâu cũng được cho biết là anh em cựu tù cải tạo đều có những cuộc họp mặt hàng năm. Mục đích thường rất giống nhau, một là để hàn huyên xem ai còn ai mất, ai chưa hòa nhập vào được cuộc sống mới để xem có giúp gì được không. Mặt khác là để cùng nhau nhắc đến công lao của những bà vợ đã tần tảo nuôi được chồng con trong một xã hội đảo ngược mọi thứ, trong một hoàn cảnh bị kỳ thị với biết bao khó khăn của người dân bị trị. Thế thì tại sao chúng ta lại không có được một đại hội cựu tù cải tạo Việt Nam toàn thế giới?”<o:p></o:p></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Một cựu tù trong số người đến tham dự cho biết từng qua các trại tù Long Giao, Sơn La (trại 3), Tân Lập (các trại K1, K3 và K5), Yên Hạ (Vĩnh Phú), Thanh Lâm (Thanh Hóa) và sau cùng tại Z30A Xuân Lộc Ðồng Nai lên đề nghị từ đại hội này có thể tiến tới một đại hội duy nhất một lần cho toàn thể các cựu tù nhân cải tạo của Cộng Sản đang có mặt khắp các quốc gia tự do trê thế giới. Nếu như sau đại hội này, ban tổ chức nhận được những kết quả tốt đẹp thuận lợi thì sẽ là Ban Tổ Chức Lâm Thời kêu gọi các hội cựu tù nhân chính trị, các tổ chức cựu tù của từng trại tập trung cải tạo suốt từ Nam ra Bắc để vận động anh em về họp mặt. Hình thức họp mặt không là những tiệc tùng sang trọng tại các nhà hàng mà sẽ là những túp lều anh em dựng lên trong một công viên thuê mướn, nhắc nhớ những ngày đầu vào tù Cộng Sản được Cộng Sản bảo rằng các anh “sẽ tự dựng lên nơi ăn chốn ở cho mình học tập tốt, lao động tốt để mau chóng trở thành người công dân hữu ích cho nhà, cho nước!!!” Cuộc hội ngộ sẽ là những buổi sinh hoạt lao động với những bữa ăn bằng sắn. Sẽ có những chương trình hát tù ca (trại nào cũng có hàng trăm bài tù ca được anh em sáng tác), sẽ có những buổi nhắc lại những cuộc biểu tình tuyệt thực chống lại những chính sách hà khắc thâm độc của Cộng Sản. Cũng sẽ có những đêm lửa trại, anh em thi nhau “cải thiện” bằng những chiếc lon “gô”, mặc những bộ quần áo tù có đóng dấu cải tạo, làm những món ăn như “Sắn 7 món...”<o:p></o:p></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Những hình thức sinh hoạt ấy không phải chỉ để nhắc lại quá khứ đơn thuần vui chơi, mà là để nói lên cái dã tâm của người Cộng Sản, nhắc cho con cháu tội ác diệt chủng của người Cộng Sản (muốn toàn dân miền Nam phải tách bỏ được hết quá khứ để trở thành những “con người mới Xã hội chủ Nghĩa” chỉ biết có đảng) và tố cáo bằng những nhân chứng sống với thế giới tự do, nhân bản. Dù chỉ làm sống lại được một phần trăm sự thật, nhưng buổi họp mặt duy nhất ấy cũng sẽ làm nguôi ngoai được phần nào ưu uất của những người tù cải tạo 8 năm, 10 năm, 13 năm, 15 năm...<o:p></o:p></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Theo cựu tù này thì đó mới chỉ là nét khái quát cho buổi Ðại Hội Cựu Tù Toàn Thế Giới. Nếu hình thành được ban vận động được sự tham gia của nhiều tổ chức cựu tù khắp nơi thì một ban tổ chức sẽ được bầu ra để soạn thảo chương trình chi tiết cho đại diện từng trại cải tạo về tham dự.<o:p></o:p></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Ðề nghị này đã được hầu hết anh em có mặt đồng thuận và sẵn sàng tham dự.<o:p></o:p></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Cựu tù Nguyễn Thái ở phân trại K2 Tân Lập ròng rã 7 năm trời, một trong những người đứng tổ chức họp mặt cựu tù Tân Lập và Hàm Tân năm nay, trước đề nghị này cũng rất đồng ý là “anh em cựu tù cải tạo của Cộng Sản nay ở khắp nơi trên thế giới rất nên có cuộc họp mặt với nhau ít ra thì cũng một lần vì ai nấy đều khá trọng tuổi cả rồi. Nhưng ai, tổ chức nào sẽ đứng ra nhận lãnh công việc to tát này?”<o:p></o:p></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Cựu tù Nguyễn Xuân Tùng, một người hoạt động tích cực trong những sinh hoạt đấu tranh của cộng đồng Nam Cali trước đây sốt sắng góp ý: “Tôi sẽ vận động với Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị nay do anh Nguyễn Văn Châu đang là chủ tịch. Chúng ta sẽ thành lập một ban vận động với sự có mặt thật nhiều đại diện các anh em trong các trại tù cải tạo của Cộng Sản từ Nam ra Bắc. Hy vọng là có thể làm được”.<o:p></o:p></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Tù cải tạo mà nhiều người vẫn còn vô tình gọi là học tập đã là một thành phần lớn trong cộng đồng người Việt tị nạn Cộng Sản ở hải ngoại. Họ đã có mặt trong hầu hết những sinh hoạt của cộng đồng người Việt khắp nơi, từ những sinh hoạt tranh đấu Nhân Quyền, Tự Do Tôn Giáo cho Việt Nam cho đến những hoạt động hội đoàn, những sinh hoạt xã hội cứu trợ, những sinh hoạt giáo dục, văn hóa, truyền thông báo chí. <span style="color: black;">Họ phần lớn cũng là những cựu quân nhân QLVNCH nên những tổ chức cựu quân nhân, cái nhân tranh đấu của cộng đồng người Việt hải ngoại, họ cũng có mặt. </span>Nên khối những người cựu tù này dù muốn hay không cũng ảnh hưởng đến sinh hoạt của cộng đồng người Việt hải ngoại nay đã lớn mạnh.<o:p></o:p></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Phân tích khối cựu tù này, người ta thấy họ chính là những “chất xám” của một thế hệ. Những sáng kiến của họ trong tù cải tạo nhằm cải thiện cuộc sống mà nhà cầm quyền Cộng Sản cố tình bắt họ phải chịu đựng đã làm ngạc nhiên không ít bọn coi tù và bọn này đã không giấu được sự thán phục đến độ có những cán bộ cao cấp khi phản tỉnh phải thốt ra rằng phải chi “chỉ tập trung cải tạo họ một thời gian ngắn rồi để cho họ (tù cải tạo) trở về xã hội thì đất nước đâu đến độ bị chậm tiến quá như thế này”. Khi được định cư tại hải ngoại, với hai bàn tay trắng và với kiến thức bị kéo trì lại hàng mấy chục năm và trong khi con cái còn nhỏ, thế mà họ cũng trụ vững được và vươn lên. Không thiếu những bác sĩ, luật sư, dược sĩ chuyên cần học lại và trở về được nghề cũ. Không thiếu những thương gia đã xây dựng lại được cơ nghiệp. Và hầu hết thì đều lo được cho con em tiếp tục con đường học vấn mà có nhiều người đã trở thành những nhân vật nổi danh, chính khách trong xã hội Hoa Kỳ.<o:p></o:p></span></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 6pt;">
<span style="font-size: small;"><span new="" roman="" style="font-family: Tahoma;" times=""><span style="font-family: Verdana;">Nên một đại hội toàn thế giới của những người cựu tù này sẽ là một tiếng nói của những nhân chứng tội ác Cộng Sản, một minh chứng cho tinh thần quật khởi của người Việt quốc gia và cũng sẽ là một lên án cụ thể trước dư luận Hoa Kỳ và thế giới về một âm mưu diệt chủng của CSVN nhưng đã không thành.</span></span></span></div>
Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6565392974864794029.post-83869917736197026012010-06-20T01:24:00.001-07:002010-06-20T01:24:55.027-07:00THAM DỰ HỘI NGỘ CỰU TÙ<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhGuRb1dCiEZ3STXaxaeNrfqCzMS2PcsTERSeILlhsbB0-wLmVhAv3ySfZQoRLRusbLBMpa9Pm4OdKIEQyuVWH4dsSPgmQmbwAtwgmemJRuEi_lM5RAZZgIFQro6RDfu7C82lBJWM-CwC0/s1600/TraiPQ6.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" qu="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhGuRb1dCiEZ3STXaxaeNrfqCzMS2PcsTERSeILlhsbB0-wLmVhAv3ySfZQoRLRusbLBMpa9Pm4OdKIEQyuVWH4dsSPgmQmbwAtwgmemJRuEi_lM5RAZZgIFQro6RDfu7C82lBJWM-CwC0/s640/TraiPQ6.jpg" width="480" /></a></div><br />
<div style="text-align: center;"><span style="font-size: x-large;"><b>THƯ MỜI</b></span></div><br />
<br />
<span style="color: red;"><b>THAM DỰ HỘI NGỘ CỰU TÙ </b></span><br />
<span style="color: red;"><b>CÁC TRẠI: </b></span><span style="color: red;"><b>LONG GIAO (LONG KHÁNH), YÊN BÁI (HOÀNG LIÊN SƠN), PHONG QUANG (LÀO CAI), VĨNH QUANG (VĨNH PHÚ)</b></span><br />
<br />
<span style="font-size: large;">Trân Trọng Kính Mời</span><br />
<br />
<b>Quý chiến hữu đã từng qua các trại tù CS nêu trên sau năm 1975, cùng gia đình và thân hữu vui lòng dành thì giờ quý báu đến tham dự buổi Hội Ngô đầu tiên, sẽ được tổ chức vào :</b><br />
<br />
<b><span style="font-size: large;">* Ngày thừ Bẩy mồng 3 tháng 7 năm 2010</span></b><br />
<b><span style="font-size: large;">* Từ 10 giờ sáng đến 4 giờ chiều.</span></b><br />
<b><span style="font-size: large;">* Địa điểm : Nhà Hàng Diamond Seafood Palace</span></b><br />
<br />
<b><span style="color: purple; font-size: large;">Tel (714) 891-5347</span></b><br />
<b><span style="color: purple; font-size: large;">8058 Lampson Ave, Garden Grove, CA 92841</span></b><br />
<b><span style="color: purple; font-size: large;">(Góc Lampson & Beach, trong khu Sam’s Club)</span></b><br />
<a href="http://diamondseafoodpalace.com/">http://diamondseafoodpalace.com/</a><br />
<span style="background-color: white;"></span><span style="color: black;"></span><br />
<b><span style="background-color: #fff2cc; color: black;">Ủng hộ ẩm thực : $30.00 (tiệc 7 món)</span></b><br />
<b><br />
<span style="background-color: #fff2cc; color: black;"></span></b><br />
<b><span style="background-color: #fff2cc; color: black;">Văn nghệ cây nhà lá vườn và góp mặt giúp vui của rất nhiều ca sĩ nổi tiếng vùng Nam Cali </span></b><br />
<b><span style="background-color: #fff2cc; color: black;">Để việc tổ chức được chu đáo, xin quý vị vui lòng thông báo số người tham dự cho chúng tôi trước ngày </span></b><br />
<b><span style="background-color: #fff2cc; color: black;">15 tháng 6 năm 2010</span></b><br />
<br />
<b><span style="color: #660000;">Vùng Los Angeles: Lưu Anh Dũng (310) 951-7324</span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Nguyễn Mạnh Hùng (323) 578-8240</span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Vùng Orange County: Nguyễn Thanh Giàu (714) 383-0487</span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Vùng San José: Phạm Đức Vượng (408) 591-8434</span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Vùng San Diego: Nguyễn Ngọc Tuấn (858) 442-8053</span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Vùng Đông-Bắc Mỹ: Nguyễn Tường Thược (856) 220-3994</span></b><br />
<br />
<span style="font-weight: bold;">Ghi Chú:</span><br />
<span style="font-weight: bold;">Chúng tôi đã ở đây vào muà Đông năm 78, hơn 10 tháng sau chuyển về Vĩnh Quang. Trại này tên là Phong Quang, cách thi trấn Lào Cai 10 klicks đường chim baỵ <br />
Trại có cổng lớn, bảng dề " TRAI PHONG QUANG", có tường cao khoảng 4m. Bên trong gồm 2 dãy nhà gạch, chia thành từng buồng. Mỗi buồng một đội, có bồn nước trong phạm vi đội. <br />
Chúng tôi về đây vào mùa Đông 78, lạnh cắt da xé thịt, "biến chế" vào Đội Văn nghệ do anh Thược làm Đội trưởng, anh Hà Đội phó, tập dợt trình diễn giúp vui anh em tù và bọn cán búa vào dip Tết 78.<br />
Mời các anh em đã từng ở Phong Quang trở lại xem cảnh cũ, trong chuyến đi tìm xác bố được bọn CS thông báo đã chết tại Phong Quang, nhưng đến nay, vẫn chưa tìm đựơc hài cốt !<br />
Please scroll down<br />
<br />
Trại đã bị bọn Trung Cộng tàn phá trong cuộc chiến năm 79 . Cỗng lớn không còn. Cổng vào bây giờ là cái lỗ này<br />
SVSQ K4/72 THSQ-QLVNCH </span><br />
<br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhPj2FzsdSSB747wKYLfWtscmQO56JsZxpc381Lr3jUTQZGM76gdw7p0aL35aIJK1q0-fuNLmzMpFNJeQt436XcJXTSCEKTCe7z3y4Ns9fNqJLmpigh5GmY092qP-KoV85fbaKhAM9v27k/s1600-h/PQ6.jpg" onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5272798690145073618" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhPj2FzsdSSB747wKYLfWtscmQO56JsZxpc381Lr3jUTQZGM76gdw7p0aL35aIJK1q0-fuNLmzMpFNJeQt436XcJXTSCEKTCe7z3y4Ns9fNqJLmpigh5GmY092qP-KoV85fbaKhAM9v27k/s400/PQ6.jpg" style="cursor: pointer; display: block; height: 300px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 400px;" /></a><br />
Một căn nhà trong trại <br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhp7YqU5OZBpZUggznklsrtVzXt4eJh2C_ZlVgFcZk-Ziq8C0R8pH7bEvx2uCAe5I6TzgC5WaokN1NJ1jS1gAyRX09Y_GsKoA8tRvz7_VW4b6KOGiRdHcIoVm06vud53Q3RvtacZW5kFvM/s1600-h/PQ7.jpg" onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5272798641590648466" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhp7YqU5OZBpZUggznklsrtVzXt4eJh2C_ZlVgFcZk-Ziq8C0R8pH7bEvx2uCAe5I6TzgC5WaokN1NJ1jS1gAyRX09Y_GsKoA8tRvz7_VW4b6KOGiRdHcIoVm06vud53Q3RvtacZW5kFvM/s400/PQ7.jpg" style="cursor: pointer; display: block; height: 300px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 400px;" /></a><br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjifXu8053q8x898obO0DiCUw8kx93ss0y-a_89tGaHWHs-RJ84Y8ZoMUNfj_86rLhdNCDDbwgWb75Ksr658Gu8QztiTmJ87hN54fHFcuKBiBJgO2wg-ba9AO-Aqdtaut9_GU4p2nXCIn0/s1600-h/PQ8.jpg" onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5272798599800128898" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjifXu8053q8x898obO0DiCUw8kx93ss0y-a_89tGaHWHs-RJ84Y8ZoMUNfj_86rLhdNCDDbwgWb75Ksr658Gu8QztiTmJ87hN54fHFcuKBiBJgO2wg-ba9AO-Aqdtaut9_GU4p2nXCIn0/s400/PQ8.jpg" style="cursor: pointer; display: block; height: 300px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 400px;" /></a><br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjxUOOvqpFsIaJF3G0B8RcCrkIMjnw6JQ68-JEPNnQBCTlQNA_VPpwk4g75BQ1iv0R4DuD6Txc8_QMrGJ6taKCGf1rmrkumPC4U8qBKuGNAhcqeu4Y168GJzdPPtEChSlXByLME4TTtm5Y/s1600-h/pq9.jpg" onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5272798553676801714" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjxUOOvqpFsIaJF3G0B8RcCrkIMjnw6JQ68-JEPNnQBCTlQNA_VPpwk4g75BQ1iv0R4DuD6Txc8_QMrGJ6taKCGf1rmrkumPC4U8qBKuGNAhcqeu4Y168GJzdPPtEChSlXByLME4TTtm5Y/s400/pq9.jpg" style="cursor: pointer; display: block; height: 300px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 400px;" /></a><br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgwhswNR-LueC_dmbEg1ciG10DHQlQSN-Sn6RYmHd8n2To-vVKAyG7F3msIopcu5Syf632LiNgls0O-hd6ot-dePzkf6YP84vONJstrSs6iO5iS0kZyY7xMvqKWYyD_Xq3ewgL_htq4dfo/s1600-h/pq11.jpg" onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5272798172834777602" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgwhswNR-LueC_dmbEg1ciG10DHQlQSN-Sn6RYmHd8n2To-vVKAyG7F3msIopcu5Syf632LiNgls0O-hd6ot-dePzkf6YP84vONJstrSs6iO5iS0kZyY7xMvqKWYyD_Xq3ewgL_htq4dfo/s400/pq11.jpg" style="cursor: pointer; display: block; height: 300px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 400px;" /></a><br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEguqI-G7hG6V1_k4j7vtRtKm8pEEznvPWKw3WF-hSmqU7jAxXyoTWjvxplR4Q_4-la4UUy1wKUA1vfrHFpMLuVf8C-PfDfWz-xTCppV6TuWXhJKj4du7aq8FK3L6iMxJyYbrRepnSG2y8c/s1600-h/pq13.jpg" onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5272798094328774178" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEguqI-G7hG6V1_k4j7vtRtKm8pEEznvPWKw3WF-hSmqU7jAxXyoTWjvxplR4Q_4-la4UUy1wKUA1vfrHFpMLuVf8C-PfDfWz-xTCppV6TuWXhJKj4du7aq8FK3L6iMxJyYbrRepnSG2y8c/s400/pq13.jpg" style="cursor: pointer; display: block; height: 300px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 400px;" /></a><br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhc9B1DrJI5d2JdcmPI69VhhyphenhyphenKmn_2EtkrVpGotM-JpIVMPGwpr_yQceKv2_Iny2coJcb8WhsWw9Kj0ozAOp048sTDrotidXSlik4K5F95GoL3qBST0gwQMJ9WBFjdwXUfFjySmGHmXkpk/s1600-h/TraiPQ3.jpg" onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5272798019943175890" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhc9B1DrJI5d2JdcmPI69VhhyphenhyphenKmn_2EtkrVpGotM-JpIVMPGwpr_yQceKv2_Iny2coJcb8WhsWw9Kj0ozAOp048sTDrotidXSlik4K5F95GoL3qBST0gwQMJ9WBFjdwXUfFjySmGHmXkpk/s400/TraiPQ3.jpg" style="cursor: pointer; display: block; height: 300px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 400px;" /></a><br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhEOLe1F6d72bZG_oShLHQ5FXUJlYwpdezzB5L8F9ZzngOPvDMo1hKxECt2BSiHRIEi-wBEpgZ95uvQZFjYCqAQQw8yvRj6EUA0QZhyg4pVhXnCgcAIftfo0jmexuESYMneMIrXOhFjQpA/s1600-h/TraiPQ5.jpg" onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5272797941211575874" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhEOLe1F6d72bZG_oShLHQ5FXUJlYwpdezzB5L8F9ZzngOPvDMo1hKxECt2BSiHRIEi-wBEpgZ95uvQZFjYCqAQQw8yvRj6EUA0QZhyg4pVhXnCgcAIftfo0jmexuESYMneMIrXOhFjQpA/s400/TraiPQ5.jpg" style="cursor: pointer; display: block; height: 300px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 400px;" /></a><br />
<br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEirdcDwGzlNtDCD5PxxsFh3Qv4njHZW2RaafRQgoFGkl5mPjlpGmJpby0BoGxttUG2wSqDXtIXP8xaUsvEaOjncNqr-3AWp6At55ELLK8HLayIpK9JiZndO4VOGM4DcyNoHpaMEyZyeI04/s1600-h/TraiPQ7.jpg" onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5272797800830034386" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEirdcDwGzlNtDCD5PxxsFh3Qv4njHZW2RaafRQgoFGkl5mPjlpGmJpby0BoGxttUG2wSqDXtIXP8xaUsvEaOjncNqr-3AWp6At55ELLK8HLayIpK9JiZndO4VOGM4DcyNoHpaMEyZyeI04/s400/TraiPQ7.jpg" style="cursor: pointer; display: block; height: 300px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 400px;" /></a>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6565392974864794029.post-75949497141788283032010-06-20T01:23:00.000-07:002010-06-20T01:23:47.752-07:00165,000 people died in the Socialist Republic of Vietnam's re-education camps<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEilryYFmQp2mhanUPm_5fSTls5kuUYqZWN5yVHY3i0eaXY5VfGEgs3wHWKmmZMWny8Er7d3HrhjSfHg99AlqEZNoTlU5fo0Eoc_GHtttP_n09EexzS3JQTf_0Fw0_93ME15ZtjyB4qF0Os/s1600-h/23_tuoi_tu_CS_Starved_Vietnamese_man,_1966.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" ps="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEilryYFmQp2mhanUPm_5fSTls5kuUYqZWN5yVHY3i0eaXY5VfGEgs3wHWKmmZMWny8Er7d3HrhjSfHg99AlqEZNoTlU5fo0Eoc_GHtttP_n09EexzS3JQTf_0Fw0_93ME15ZtjyB4qF0Os/s400/23_tuoi_tu_CS_Starved_Vietnamese_man,_1966.jpg" width="286" /></a></div><br />
<b>Re-education CAI TAO <br />
165,000 people died in the Socialist Republic of Vietnam's re-education camps<br />
Date: Wed, 1 Aug 2007 08:28:51 -0700 (PDT): The real history is never faded with the time though the Vietcongs try ;to twist it!stronggt;<br />
In 2001, California's Orange County Register er.org/dartaward /2002/hm3/ 01.html> [Also see: http://www.dartcenter.org/dartaward /2002/hm3/ toc.html ] <br />
<br />
published an investigation of >communist re-education camps in postwar Vietnam:> <br />
to corroborate the experiences of refugees now living in Orange >County, the Register interviewed dozens of former inmates and their >families, both in the United States and Vietnam; analyzed hundreds of pages >of documents, including testimony from more than 800 individuals sent to >jail; and interviewed Southeast Asian scholars. The review found: <br />
<br />
An estimated 1 million people were imprisoned without formal >charges or trials.>> <br />
<br />
165,000 people died in the Socialist Republic of Vietnam's >re-education camps, according to published academic studies in the United >States and Europe. <br />
<br />
Thousands were abused or tortured: their hands and legs shackled >in painful positions for months, their skin slashed by bamboo canes studded >with thorns, their veins injected with poisonous chemicals, their spirits >broken with stories about relatives being killed. <br />
<br />
Prisoners were incarcerated for as long as 17 years, according to the U.S. Department of State, with most terms ranging from three to 10 years. At least 150 re-education prisons were built after Saigon fell 26 >years ago. <br />
<br />
One in three South Vietnamese families had a relative in a >re-education camp. http://www.dartcenter.org/dartaward/2002/hm3/02.html</b>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6565392974864794029.post-64511822394387846002010-06-20T01:21:00.001-07:002010-06-20T01:21:28.676-07:00More than 1 million people were imprisoned in re-education camps<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhDVdEgK2E1deLGU4dBNiH2uItZIIC_3pVXhLVIan7GUAA6-2Akkz8Z1onE8Zy2sNmLndx9oMN3sG_ng1MdhKNLha2uQRtu4gRuvrwBWLc2ZQHoPpXa0l_JNUBFK77eXRz1WJCCvyBkIQU/s1600-h/tam-2683.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" ps="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhDVdEgK2E1deLGU4dBNiH2uItZIIC_3pVXhLVIan7GUAA6-2Akkz8Z1onE8Zy2sNmLndx9oMN3sG_ng1MdhKNLha2uQRtu4gRuvrwBWLc2ZQHoPpXa0l_JNUBFK77eXRz1WJCCvyBkIQU/s640/tam-2683.jpg" width="425" /></a></div><b>CAI TAO <br />
Millions of lives changed forever with Saigon's fall<br />
<br />
Camps in Vietnam<br />
More than 1 million people were imprisoned in re-education camps after 1975, some as long as 17 years. The Aurora Foundation estimates that about 150 camps were in operation. Each circle below represents a known prison camp. <br />
<br />
"I'm sorry, so sorry," he says. "Soldiers don't cry."<br />
<br />
But his shoulders contort, his body racks with sobs. His hands try to wipe away the tears.<br />
<br />
"Please forgive me," murmurs the former lieutenant colonel, shaken by memories of nearly 13 years in a prison camp. "This is what re-education does to you."<br />
<br />
Hung Huy Nguyen, 71, along with an estimated 1 million South Vietnamese, is a man who came to know death and torture in the years following a war that tore apart families, countries, generations.<br />
<br />
His was a world where friends died suddenly. Violently. Where others slowly wasted away from malnutrition and disease. Where stealing a grain of rice led to lashes on the back, down bony legs. Where men and women silently endured, night after night, grasping at hope that someday they might see their children again.<br />
<br />
There are no official figures on how many prisoners were executed or how many died from poor treatment. There are no known government records of who was sent to the "re-education" camps, or for how long. There are no archives on the jails, or of what went on. Such are the ways of war, and the treatment of those on the losing side.<br />
<br />
A four-month review by the Register of these camps, however, shows a widespread pattern of neglect, persecution and death for tens of thousands of Vietnamese who fought side by side with American soldiers.<br />
<br />
To corroborate the experiences of refugees now living in Orange County, the Register interviewed dozens of former inmates and their families, both in the United States and Vietnam; analyzed hundreds of pages of documents, including testimony from more than 800 individuals sent to jail; and interviewed Southeast Asian scholars. The review found:<br />
<br />
An estimated 1 million people were imprisoned without formal charges or trials. <br />
165,000 people died in the Socialist Republic of Vietnam's re-education camps, according to published academic studies in the United States and Europe. <br />
Thousands were abused or tortured: their hands and legs shackled in painful positions for months, their skin slashed by bamboo canes studded with thorns, their veins injected with poisonous chemicals, their spirits broken with stories about relatives being killed. <br />
Prisoners were incarcerated for as long as 17 years, according to the U.S. Department of State, with most terms ranging from three to 10 years. <br />
At least 150 re-education prisons were built after Saigon fell 26 years ago. <br />
One in three South Vietnamese families had a relative in a re-education camp. <br />
Vietnamese government officials declined to be questioned but agreed to release a statement about the camps:<br />
<br />
"After the southern part of Vietnam was liberated, those people who had worked for and cooperated with the former government presented themselves to the new government. Thanks to the policy of humanity, clemency and national reconciliation of the State of Vietnam, these people were not punished.<br />
<br />
"Some of them were admitted to re-education facilities in order to enable them to repent their mistakes and reintegrate themselves into the community."<br />
<br />
Officially, 34,641 former prisoners and 128,068 of their relatives fled to America, according to the State Department. At least 2,000 former inmates live in Orange County.<br />
<br />
And the legacy of the prisons continues today.<br />
<br />
Authors, artists, journalists and monks are routinely arrested and jailed across Vietnam, human-rights activists say.<br />
<br />
In Orange County, many former inmates wake up in the dark, shaking from nightmares. Others find themselves sleepwalking, aimlessly wandering. Some live in fear, trusting only family. <br />
<br />
Dozens of former prisoners declined to be interviewed by The Orange County Register, saying they worry about reprisals against relatives who remain in their homeland. Most asked not to be named.<br />
<br />
Some agreed to tell their tales, then hid when they heard knocks on the door. Still others shared their stories only to regret it later, the searing memories too much to bear.<br />
<br />
In refugee enclaves throughout the United States, anger and hatred toward the Hanoi government are common. There are ongoing boycotts of Vietnamese goods, especially in Orange County, where more than 250,000 immigrants settled, forming the nation's largest Vietnamese population. <br />
<br />
Some survivors, however, are beginning to speak out, to give testimony to their treatment and to those who died.<br />
<br />
To offer a full and authoritative picture about what re-education meant, this project tells the story of life in one prison – Camp Z30-D – jail to thousands of the highest- ranking officers in the South Vietnamese army.</b>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6565392974864794029.post-51388520529192612012010-06-20T01:19:00.000-07:002010-06-20T01:19:27.787-07:00Mang Kẻ Phạm Tội Ra Trước Công Lý và Mang Công Lý Tới Nạn Nhân<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhHvhEHFtzLNuRWuG-KU-7F5KCesLpE_XkkO9vvxfe60DlXaMow4llVF179jyzeYiugP8k9Iy-1J0wLb09sIJ71CupBMAuJSYhXMWkHvV_Wtsh4otLVD6p0eq3p92_MVEegA-lL0uxTS7s/s1600-h/POW__MIA_MEMORIAL_216135835_std.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" ps="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhHvhEHFtzLNuRWuG-KU-7F5KCesLpE_XkkO9vvxfe60DlXaMow4llVF179jyzeYiugP8k9Iy-1J0wLb09sIJ71CupBMAuJSYhXMWkHvV_Wtsh4otLVD6p0eq3p92_MVEegA-lL0uxTS7s/s400/POW__MIA_MEMORIAL_216135835_std.jpg" /></a></div><b><span style="color: #990000;">Mang Kẻ Phạm Tội Ra Trước Công Lý và Mang Công Lý Tới Nạn Nhân</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Trong tháng 4/1975, cộng sản Bắc Việt - với sự yểm trợ và tiếp vận của khối cộng sản quốc tế - đã mở một cuộc tấn công ào ạt bằng quân sự với chiến xa và trọng pháo vượt qua biên giới, chiếm đóng lãnh thổ VNCH một cách phi pháp. Đây là một cuộc xâm lăng của khối Đệ Tam Quốc Tế được uỷ nhiệm cho bọn tay sai Việt Cộng. Theo công pháp quốc tế, VNCH hội đủ tám tiêu chuẩn của một quốc gia độc lập, có chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ. Do đó, khi xâm lăng VNCH, Việt Cộng đã phạm tội ác xâm lược (the crime of aggression). Đây là một trong bốn nhóm tội ác được dự liệu tại Đạo Luật Rome (The Rome Statute) và thuộc quyền xét xử của Toà Án Hình Sự Quốc Tế (The International Criminal Court, viết tắt là ICC).</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Ngày Thứ Hai, 23/7/07, trên trang mạng của tờ The Wall Street Journal, nhà báo James Taranto đã trích dẫn cuộc điều tra quy mô của nhật báo Orange County Register được phổ biến trong năm 2001 về “học tập cải tạo” tại Việt Nam và đã kết luận rằng ngay sau khi xâm chiếm VNCH, cộng sản đã đưa một triệu quân dân cán chính VNCH vào tù vô thời hạn - dưới cái nguỵ danh học tập cải tạo – trong ít nhất là 150 trại tù được thiết lập trong toàn cõi Việt Nam tại những nơi rừng thiêng nước độc với khí hậu khắc nghiệt. Theo Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, đại đa số những người này đã bị giam cầm từ 3 tới 10 năm và có một số người đã bị giam giữ tới 17 năm. Nếu lấy con số trung bình là bẩy năm tù cho mỗi người, số năm tù của một triệu người là 7,000,000 năm. Đây là một tội ác hình sự mang tính lịch sử vô tiền khoáng hậu của lũ Việt gian cộng sản mà ngàn đời sau phải ghi nhớ.</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Cũng theo cuộc điều tra nói trên, cứ mỗi ba gia đình tại Miền Nam, có một gia đình có người phải đi tù cải tạo. Và trong số một triệu người tù kể trên, đã có 165,000 người chết vì bị hành hạ, tra tấn, đánh đập, bỏ đói, lao động kiệt sức, chết vì bệnh không được chữa trị, bị hành quyết… Cho tới nay, hài cốt của 165,000 nạn nhân này vẫn còn bị Việt Cộng chôn giấu trong rừng núi, không trả lại cho gia đình họ. Hiện nay chỉ có Việt Cộng mới biết rõ tên tuổi các nạn nhân cùng nơi chôn giấu hài cốt của họ. Đây là tội ác thủ tiêu mất tích người, một tội ác chống loài người đã và đang diễn ra tại Việt Nam suốt 35 năm nay mà chánh phạm là tên Lê Duẩn… và ba tên đồng phạm hiện nay là Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết và Nguyễn Tấn Dũng.</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Điều 7 của Đạo Luật Rome đã định nghĩa tội Thủ Tiêu Mất Tích Người “Enforced Disappearance of Persons” như sau:</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Thủ tiêu mất tích người có nghĩa là bắt giữ, giam giữ hay bắt cóc người ta với sự cho phép, sự hỗ trợ hoặc sự chấp thuận của một quốc gia hoặc một tổ chức chính trị, sau đó không nhìn nhận sự tước đoạt tự do của người ta và cũng không thông báo tin tức về số phận hoặc nơi giam giữ với chủ tâm tước đi quyền được luật pháp bảo vệ của những người này trong một thời gian lâu dài. “Enforced disappearance of persons means the arrest, detention or abduction of persons by, or with the authorization, support or acquiescence of a State or a political organization, followed by a refusal to acknowledge that deprivation of freedom or to give information on the fate or whereabouts of those persons, with the intention of removing them from the protection of the law for a prolonged period of time.”</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Theo định nghĩa trên đây, Việt Cộng đã phạm tội ác thủ tiêu mất tích người khi chúng lạm danh chính quyền của quốc gia để đưa ra những thông cáo lừa gạt để bắt và giam giữ một cách phi pháp - dưới cái ngụy danh “học tập cải tạo” – và hành hạ cho tới chết bằng những đòn thù của chúng, và tiếp tục chôn giấu hài cốt của 165,000 quân dân cán chính VNCH trong vùng rừng núi với chủ tâm thủ tiêu mất tích. Đây là một tội ác chống loài người (a crime against humanity). Tội ác này thuộc quyền xét xử của Toà Án Hình Sự Quốc Tế. </span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Ngoài tội ác đối với những người đã chết, cộng sản còn phạm thêm một tội ác chống loài người nữa đối với thân nhân của những người đã chết. Đó là hành động độc ác (inhumane act) với chủ tâm gây đau khổ tinh thần triền miên suốt đời cho thân nhân các nạn nhân. Hãy tự đặt mình vào hoàn cảnh của những người mẹ, người vợ, người con… đã có con, có chồng, có cha…bị giam cầm hành hạ cho tới chết và thân xác bị chôn giấu tại một xó thâm sơn cùng cốc nào đó và tuyệt vô âm tín suốt 35 năm nay mới thấu được nỗi thống khổ trong tâm can họ!</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Điều 7 của Đạo Luật Rome đã định nghĩa những hành động độc ác của tội ác chống loài người này như sau:</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Những hành động độc ác có cùng một tính cách với chủ tâm gây thống khổ hay thương tích nghiêm trọng cho thân xác hay cho sức khoẻ về thể chất và tinh thần. “Other inhumane acts of a similar character intentionally causing great suffering or serious injury to body or to mental or to physical health.”</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Theo định nghĩa trên đây, cộng sản đã phạm tội ác chống loài người khi chúng chôn giấu trong rừng sâu 165,000 bộ hài cốt của quân dân cán chính VNCH đã chết dưới đòn thù của chúng với chủ tâm gây thống khổ “intentionally causing great suffering” suốt đời cho thân nhân của họ. Đây là cung cách trả thù phi pháp (extrajudicial retribution) của quân thảo khấu sống ngoài vòng pháp luật. Tội ác này cũng thuộc quyền xét xử của ICC.</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Bổn phận của chúng ta, những người tù còn sống sót sau cơn đại hồng thủy là phải cất tiếng nói công chính, nêu rõ tội ác của chúng để mang bọn tội phạm này ra trước công lý và mang công lý đến cho những nạn nhân của chúng. Đây là bổn phận phải làm để trả lại danh dự cho 165,000 quân dân cán chính VNCH đã bị sát hại vì đòn thù của Việt Cộng trong những cái gọi là trại cải tạo và để xoa dịu một phần nỗi đau thương của thân nhân những nạn nhân. </span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Hai tội ác chống loài người trên đây của Việt Cộng là những tội ác hình sự có tính quốc tế và. được dự liệu tại Đạo Luật Rome. Trước khi đưa bọn tội phạm ra xét xử trước công lý, xin trình bày tóm lược về Đạo Luật Rome của Toà Án Hình Sự Quốc Tế.</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Đạo Luật Rome của Toà Án Hình Sự Quốc Tế (The Rome Statute of the International Criminal Court)</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Sau một thời gian dài cố gắng thành lập một Toà Án Hình Sự Quốc Tế để xét xử và trừng phạt các cá nhân phạm bốn loại tội ác nghiêm trọng được cộng đồng quốc tế đặc biệt quan tâm gồm: 1/ tội ác diệt chủng (the crime of genocide), 2/ tội ác chống nhân loại (crimes against humanity, 3/ tội ác xâm lược (the crime of aggression), 4/ và tội ác chiến tranh (war crimes), cuối cùng thì một hội nghị đã được Liên Hiệp Quốc triệu tập tại Rome, Italy trong thời gian từ ngày 15/6/1989 đến ngày 17/7 /1989 với 160 quốc gia tham dự. Sau năm tuần lễ thảo luận và điều đình căng thẳng, 120 quốc gia đã bỏ phiếu chấp thuận Đạo Luật Rome của Toà Án Hình Sự Quốc Tế cùng với bẩy quốc gia bỏ phiếu chống (Hoa Kỳ, Do Thái, Trung Cộng, Iraq, Qatar…) và 21 quốc gia bỏ phiếu trắng. Đạo Luật Rome gồm có – ngoài Lời Mở Đầu (Preamble) – 13 Phần (Part) với 28 Điều (Article). Các Điều 6, 7 và 8 liệt kê và định nghĩa các tội ác diệt chủng, tội ác chống nhân loại và tội ác chiến tranh. Các Điều còn lại nói về quyền hạn, tổ chức và điều hành… của Toà Án.</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Theo quy định, Đạo Luật Rome sẽ có hiệu lực sau khi được 60 quốc gia phê chuẩn. Senegal là quốc gia phê chuẩn đầu tiên và quốc gia thứ 66 đã phê chuẩn vào ngày 11 tháng 4 năm 2002. Đạo Luật Rome có hiệu lực kể từ ngày 1-7-2002. Toà Án Hình Sự Quốc Tế cũng được mở ra trong năm đó tại The Hague, Netherlands. Hiện nay đã có 110 quốc gia phê chuẩn Đạo Luật Rome và trở thành quốc gia hội viên (State party) của đạo luật này. Quốc hội Hoa Kỳ đã không phê chuẩn đạo luật này, nên Hoa Kỳ không phải là quốc gia hội viên của Đạo Luật Rome.</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Toà Án Hình Sự Quốc Tế là một tổ chức quốc tế độc lập, không trực thuộc Liên Hiệp Quốc. Điều này có nghĩa là Toà Án Hình Sự Quốc Tế độc lập về quyền tài phán, xét xử. Kể từ ngày 1-7-2002 trở đi, các quốc gia hội viên của Đạo Luật Rome phải chấp nhận quyền xét xử (jurisdiction) của Toà Án Hình Sự Quốc Tế về những tội ác được dự liệu tại Đạo Luật Rome khi những tội ác đó diễn ra tại các nước hội viên. Công dân của các quốc gia không phải hội viên (non State party) gây tội ác trên lãnh thổ của các quốc gia hội viên cũng phải chịu sự xét xử của Toà Án Hình Sự Quốc Tế.</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Công Tố Viên Trưởng của Toà Án Hình Sự Quốc Tế (The ICC’s Chief Prosecutor) bắt đầu thụ lý và mở một cuộc điều tra về một vụ án khi nhận được tin tức về tội ác đang diễn ra do các quốc gia hội viên hoặc Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc chuyển tới. Ngoài hai nơi cung cấp tin tức nói trên, Công Tố Viên còn có thể nhận tin tức từ các nguồn cung cấp khác như các cá nhân hay các tổ chức ngoài chính phủ (non-governmental organizations).</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Khi tội ác diễn ra trên lãnh thổ của một quốc gia không phải hội viên, chỉ có Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc mới có quyền chuyển thông tin về những tội ác đó cho Toà Án Hình Sự Quốc Tế để thụ lý. Đây là trường hợp đã được áp dụng đối với Sudan, một quốc gia không phải hội viên. Bằng Nghị Quyết số 1593 năm 2005, Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc đã chuyển tới Toà Án Hình Sự Quốc Tế tình trạng tội ác đã và đang diễn ra tại Darfur. Phòng công tố đã mở các cuộc điều tra, và ngày 14-7-2008, Toà Án đã ban hành trát bắt giữ Ahmad Muhammed Harun (Ahmed Haroun), Bộ Trưởng Nội Vụ của Sudan và Ali Muhammed Ali Abd-Al-Rahman (a.k.a Ali Kushayb), một tư lệnh dân sự. Hai người này bị quy trách nhiệm về các tội ác chống nhân loại và tội ác chiến tranh đã và đang diễn ra tại Darfur. Chính quyền Sudan đã từ chối bắt giữ và giải giao hai nhân vật nói trên cho Toà Án Hình Sự Quốc Tế.</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Ngày 14-7-2008, Công Tố Viên Luis Mereno-Ocampo đã trình bày những chứng cứ chứng minh rằng Tổng Thống Sudan phải chịu trách nhiệm về các tội ác diệt chủng, tội ác chiến tranh và tội ác chống nhân loại đã và đang diễn ra tại Darfur. Ngày 4-3-2009, Toà Án Hình Sự Quốc Tế đã ban hành trát bắt giữ Tổng Thống Omar Hassan Al-Bashir của Sudan để trả lời trước công lý về năm tội ác chống nhân loại được dự liệu tại Điều 7 của Đạo Luật Rome: 1/ Tội giết người (Murder), 2/ Tội huỷ diệt chủng tộc (Extermination), 3/ Tội cưỡng bức chuyển vùng cư trú (Forcible transfer), 4/ Tội hành hạ (Torture), 5/ Tội hiếp dâm (Rape), và hai tội ác chiến tranh được dự liệu tại Điều 8 của Đạo Luật Rome: 1/ Tội cướp bóc (Pillaging), 2/ Tội trực tiếp tấn công có chủ tâm vào cư dân hay những cá nhân không đứng vào phe nào trong cuộc tranh chấp thù địch.</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Cùng với việc ban hành trát bắt giữ Tổng Thống Bashir, Toà Án Hình Sự Quốc Tế cũng gửi một công văn yêu cầu nhà cầm quyền Sudan giải giao Tổng Thống Bashir cho Toà Án. Theo Nghị Quyết số 1593 năm 2005 của Hội Đồng Bảo An LHQ đã nói ở trên, chính quyền Sudan có bổn phận phải hợp tác với Toà Án. Tuy nhiên, không có hy vọng chính quyền Sudan sẽ bắt và giải giao Tổng Thống Sudan cho Toà Án. Chính quyền này đã nhiều lần tuyên bố rằng họ không nhìn nhận thẩm quyền của Toà Án Hình Sự Quốc Tế.</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Nếu Tổng Thống Bashir không ra trình diện hoặc chính quyền Sudan không giải giao ông này cho Toà Án Hình Sự Quốc Tế, ông ta sẽ bị coi như một kẻ đang đào tẩu, trốn tránh công lý (a fugitive from justice). Và kể từ nay, khi nào ông Bashir bước chân ra khỏi Sudan, đến một quốc gia hội viên của Đạo Luật Rome và ngay cả những quốc gia không phải hội viên nhưng sẵn sàng hợp tác với Toà Án, ông ta sẽ bị bắt và giải giao cho Toà Án để trả lời trước công lý về những tội ác mà ông ta phải chịu trách nhiệm.</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Một điều quan trọng cần ghi nhận rằng lệnh bắt giữ để đưa ra toà án xét xử một tổng thống đang tại chức vì những tội ác chống nhân loại, tội ác chiến tranh…là hồi chuông cảnh báo nghiêm khắc cho những kẻ cầm quyền đang phạm những tội ác chống nhân loại có tổ chức quy mô tại Việt Nam như những tên Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết và Nguyễn Tấn Dũng rằng chúng sẽ phải đối diện với công lý bất kể quyền lực và cương vị của chúng.</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Tội ác thủ tiêu mất tích 165,000 quân dân cán chính VNCH đã hiển nhiên không thể chối cãi. Ngoại trừ một số rất ít hài cốt của họ đã đuợc thân nhân tìm cách chạy chọt cải táng, tuyệt đại đa số 165,000 bộ hài cốt còn lại đã và đang bị cộng sản chôn giấu để thủ tiêu với chủ tâm trả thù. Chánh phạm của tội ác chống loài người này là tên Lê Duẩn và các thủ phạm tiếp theo là những tên Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Lê Đức Anh, Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải…và ba tên tòng phạm hiện nay là Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết và Nguyễn Tấn Dũng. Ngoại trừ những tên đã chết, tất cả những tên còn sống - sớm hay muộn - sẽ phải ra trước vành móng ngựa để trả lời về những tội ác giam cầm phi pháp và thủ tiêu mất tích 165,000 quân dân cán chính VNCH và nhiều tội ác khác mà chúng đã phạm đối với dân tộc Việt Nam trong suốt thời gian kể từ khi chúng cướp được chính quyền bằng khủng bố từ ngày 19/8/1945. Đảng cộng sản VN, một chi bộ của Đệ Tam Quốc Tế, là một tổ chức tội ác tay sai có tính quốc tế. Sớm hay muộn, tội ác phải bị trừng phạt.</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Ngụy quyền Việt Cộng không ký và phê chuẩn Đạo Luật Rome, nên cộng đồng người Việt hải ngoại không thể trực tiếp chuyển các tội ác chống nhân loại của chúng cho Công Tố Viên của Toà Án Hình Sự Quốc Tế để thụ lý. Tuy nhiên, chúng ta có thể tố cáo tội ác của chúng đến Uỷ Ban Nhân Quyền LHQ (United Nations Human Rights Council) để yêu cầu uỷ ban này mở cuộc điều tra về tội ác thủ tiêu mất tích 165,000 quân dân cán chính VNCH và chuyển thông tin về những tội ác này cho Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc để chuyển tiếp tới Toà Án Sự Hình Sự Quốc Tế để thụ lý. Sự kiện này đã có tiền lệ và chúng ta có thể áp dụng.</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Trước dư luận quan tâm đặc biệt của cộng đồng quốc tế về tội ác trong cuộc chiến tại Gaza, ngày 3-4-09, Uỷ Ban Nhân Quyền LHQ đã mở một cuộc điều tra về tội ác chiến tranh đã diễn ra tại dải Gaza trong cuộc chiến 22 ngày từ 27-12- 2008 tới 18-1- 2009. Toán điều tra gồm bốn chuyên viên cầm đầu bởi Thẩm Phán Richard Goldstone. Sau năm tháng điều tra, ngày 29-9-2009, Thẩm Phán Richard Goldstone đã trình cho Uỷ Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc tại Geneva báo cáo kết quả điều tra gồm 575 trang và kết luận rằng cả Do Thái và Palestine cùng phạm tội ác chiến tranh mang tính chất tội ác chống loài người. Báo cáo yêu cầu Hội Đồng Bảo An LHQ đòi hỏi cả hai bên trong cuộc chiến - trong thời hạn sáu tháng - phải điều tra và xét xử những kẻ phạm tội. Nếu hai phe không thi hành, tội ác sẽ được chuyển cho Toà Án Hình Sự Quốc Tế để thụ lý.</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Ngoài sự kiện kể trên, sau đây là hai trưòng hợp điển hình về pháp lý quốc tế mà người Việt hải ngoại có thể áp dụng đối với những tên đầu sỏ Việt Cộng khi chúng ra khỏi nước.</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Ngày 14/12/09, trang mạng của báo Guadian.co.uk đã đưa tin về việc Ông Moshe Yaalon, Phó Thủ Tướng Do Thái, đã quyết định không đến tham dự một buổi lễ gây quỹ tại Luân Đôn trong tháng 11/09, sau khi được cảnh báo rằng ông ta có thể bị bắt giữ vì bị cho là đã phạm tội ác chiến tranh tại Gaza. Quyết định của ông ta được đưa ra trong Tháng 10/09, một tuần lễ sau khi các luật sư của 16 người Palestine đã không thành công trong việc vận động một toà án tại Anh ban hành trát bắt giữ Ông Ehud Barak, Bộ Trưởng Quốc Phòng Do Thái, khi ông này viếng thăm Anh vì bị cho là đã phạm tội ác chiến tranh tại Gaza.</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Cũng nguồn tin nói trên cho biết ngày Thứ Bẩy 12/12/09, một toà án tại Luân Đôn đã ban hành trát bắt giữ Bà Tzipi Livni, cựu Bộ Trưởng Ngoại Giao Do Thái, cũng bị cho là đã phạm tội ác chiến tranh tại Gaza. Lệnh bắt giữ này đã được hủy bỏ vào ngày Thứ Hai 14/12/09 sau khi được biết Bà Tzipi Livni đã hủy bỏ, không tham dự một buổi hội họp tại Luân Đôn vào ngày Chủ Nhật 13/12/09. Toà án đã ban hành trát bắt giữ Bà Tzipi Livni chiếu theo yêu cầu của các luật sư đại diện cho các nạn nhân người Palestine trong cuộc chiến tại Gaza. Bà Tzipi Livni là thành viên của nội các chiến tranh và bộ trưởng ngoại giao của Do Thái khi diễn ra cuộc tấn công vào dải Gaza vào cuối năm 2008.</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Khi những người Palestine vận động một toà án của Anh quốc ban hành trát bắt giam Ông Bộ Trưởng Quốc Phòng và Bà cựu Bộ Trưởng Ngoại Giao Do Thái khi hai người này đến Anh quốc, họ đã dựa trên nguyên tắc pháp lý quốc tế về quyền xét xử phổ biến “universal jurisdiction or universality principle.” Quyền này dựa trên lập luận rằng tội ác đã phạm được coi như một tội ác chống lại tất cả “a crime against all” và bất cứ quốc gia nào cũng có quyền trừng phạt. Do đó, những nạn nhân và cũng là thân nhân của những người đã bị Việt Cộng thủ tiêu mất tích cũng có thể vận động để áp dụng nguyên tắc pháp lý quốc tế này đối với những tên Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng… khi chúng bước chân ra khỏi nước và đến những quốc gia có áp dụng nguyên tắc pháp lý quốc tế về quyền xét xử phổ biến. </span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam là tổ chức chính danh nhất đại diện cho cộng đồng người Việt hải ngoại để yêu cầu Uỷ Ban Nhân Quyền LHQ điều tra về tội ác thủ tiêu mất tích 165,000 quân dân cán chính VNCH. Nếu Việt Cộng từ chối không cho Uỷ Ban Nhân Quyền LHQ vào Việt Nam để mở cuộc điều tra này, điều đó chứng tỏ rằng chúng tìm cách chốn tránh tội ác của chúng.</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Nếu chúng ta vận động mà LHQ - một tổ chức giữ vai trò quan trọng trong việc hình thành Toà Án Hình Sự Quốc Tế - vì một lý do nào đó, không chuyển những tội ác chống loài người của Việt Cộng cho Toà Án Hình Sự Quốc Tế để thụ lý, chúng ta vẫn còn cách đưa bọn tội phạm này ra trước công lý. Sớm hay muộn, chế độ cộng sản vô tổ quốc, phi dân tộc sẽ bị huỷ diệt. Chính những tên đầu sỏ đang tiếm quyền trong nưóc cũng đang thú nhận rằng chế độ của chúng đang tự diễn biến, đang tự chuyển hoá để tự huỷ diệt…Ngày đó không còn xa và một chính quyền chính thống của toàn dân Việt Nam sẽ hợp tác với LHQ để tổ chức một toà án hình sự đặc biệt có tính quốc tế như Toà Án Đặc Biệt tại Cam Bốt có tên Anh ngữ là Extraordinary Chamber in the Courts of Cambodia (viết tắt là ECCC) đang xét xử bọn tội phạm cộng sản Khờ Me Đỏ tại Nam Vang vì các tội ác chống loài người, tội ác chiến tranh và tội ác diệt chủng. Đây là một tiền lệ sẽ được thực thi tại Việt Nam sau này để xét xử những tên chánh phạm Việt Cộng đã phạm bốn nhóm tội ác có tính quốc tế được dự liệu tại Đạo Luật Rome trong suốt những năm tiếm quyền của chúng.</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Mang Việt Cộng, bọn tội phạm có tính quốc tế, ra trước công lý và mang công lý tới các nạn nhân của chúng là điều cần thiết bởi vì công lý là một thành tố không thể thiếu trong tiến trình hoà giải dân tộc. “Justice is an indispensable ingredient of the process of national reconciliation.” Dân tộc Việt Nam đã bị phân hoá và chia rẽ, xã hội Việt Nam đã bị băng hoại trầm trọng bởi những di sản độc hại mà chế độ phi nhân cộng sản đã để lại cho dân tộc suốt 80 năm nay kể từ khi Hồ Chí Minh lén lút du nhập cái chủ nghĩa cộng sản vào Việt Nam. Mang bọn tội phạm này ra trước công lý là để mang lại hoà bình cho xã hội. “Justice and peace go hand in hand.” Sau hết, mang bọn tội phạm Việt Cộng ra trước công lý là một bài học cho các thế hệ tương lai để tránh những vết xe đổ của lịch sử.</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Đi Vào Bất Tử</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">165,000 quân dân cán chính VNCH đã chết dưới đòn thù của cộng sản trong các trại tù cải tạo phải được tôn vinh là những người đã hy sinh vì chính nghĩa quốc gia dân tộc. Tổ quốc sẽ ghi ơn họ như đã ghi ơn những người chiến sĩ QLVNCH đã chiến đấu và hy sinh ngoài mặt trận để bảo vệ quê hương. Về phương diện tâm linh, tôi không tin rằng những người này đã chết mà chỉ tan mờ đi như hình ảnh những người lính trong cái điệp khúc của khúc ballad nổi tiếng một thời mà Đại Tướng Douglas MacArthur đã nhắc đến trong phần cuối của bài diễn văn từ biệt đọc tại Lưỡng Viện Quốc Hội Hoa Kỳ ngày 19-4-1951. Xin ghi lại nguyên văn và không chuyển ngữ: </span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">“Old soldiers never die; they just faded away.”</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Cũng xin ghi lại đây và không chuyển ngữ câu kết của bài diễn văn từ biệt nổi tiếng đã đi vào lịch sử của Đại Tướng MacArthur để những người lính chúng ta chiêm nghiệm.</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">“And like the old soldier of that ballad, I now close my military career and just fade away, a soldier who tried to do his duty as God gave him the light to see that duty.”</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">“Good bye,”</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Đây cũng chính là hình ảnh của những chiến binh QLVNCH, những người đã đi chiến đấu bảo vệ Tổ Quốc dưới ánh hào quang dẫn đường của Tổ Tiên Lạc Việt và đi vào bất tử.</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Và những hình ảnh hiên ngang đi vào bất tử của người chiến binh QLVNCH khi bị sa cơ trong tay quân thù cũng đã được nhà thơ Cung Trầm Tưởng ghi lại trong bài hành Vạn Vạn Lý được viết tại một trại tù trong vùng rừng núi Hoàng Liên Sơn vào năm 1977.</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">VẠN VẠN LÝ</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">(Tưởng nhớ những tù hùng tuẫn tử)</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Cung Trầm Tưởng</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Ngồi trùm lần bóng tối Mưa về gióng lê thê</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Nhìn mây đi lang thang Nai kêu nguồn đâu đó</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Mây giăng xám hàng hàng Xưa nay tù ngục đỏ</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Trời vào đông ảm đạm Mấy ai đã trở về</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Chấn song đan u ám Vỗ vỗ rơi tàn thuốc</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Sần sùi nhớp nhúa đen Phà khói vào mông lung</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Ran ran nhạc dế mèn Hư vô đẹp não nùng</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Nhởn nhơ cười chẫu chuộc Nụ hôn đời khốc liệt</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Vỗ vỗ rơi tàn thuốc Cõi sầu ta tinh khiết</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Phà khói vào hơi sương Thép quắc vầng trán cao</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Xa xưa trống lên đường Phong sương dệt chiến bào</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Tiếng quân hô hào sảng Với máu xe làm chỉ</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Nẻo cồn vàng bãi trắng Đã đi trăm hùng vĩ </span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Sa trường hề sa trường Xông pha lắm đoạn trường</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Tiết tháo quắc đao thương Về làm đá hoa cương</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Chinh nhân ngàn dặm ruổi Gửi đời sau tạc tượng</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Gió lên như địch thổi Uống uốngnguyên hàm lượng</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Đưa ai qua trường giang Sương trong cất đầy vò</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Nay cô liêu bạt ngàn Sầu này thước nào đo</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Tiễn ta vào bất tử Khi đao rơi kiếm gẫy</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Đau thương là vinh dự Gió về lay lau dậy</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Chân đi hất hồng trần Sơn khê khói mịt mù</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Anh hùng phải gian truân Ngà ngà nhấp thiên thu</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Hy sinh là tất yếu Bay…bay…vạn vạn lý</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Ngựa phi dòn nước kiệu… Tráng sĩ hề tráng sĩ!</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Cung Trầm Tưởng</span></b><br />
<b><span style="color: #990000;">Hoàng Liên Sơn, 1977</span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #990000;"></span></b><br />
<b><span style="color: purple;"><i>Trong khi viết bài này, tôi luôn luôn nghĩ đến những người bạn tù đã chết vì đòn thù của cộng sản trong đó có anh bạn tại trại 6, liên trại 2 tại Hoàng Liên Sơn. Chúng tôi cùng thuộc đội “lao động nặng.” Anh nằm cách tôi một người bạn. Vào một tháng cuối năm 1977, cả đội tù chúng tôi khoảng 50 người phải đi phát quang một khu đồi rộng 300 mẫu để trồng khoai mì. Khu đồi này cách trại giam khoảng 15km đường rừng. Ban ngày đi làm khổ sai; đêm đông về, đói và lạnh, chúng tôi phải ngủ trong những túp lều trống gió, mái che bằng những tấm nylon cá nhân, dựng tại chân đồi. Tuy là lính nhưng dáng người anh nho nhã. Trong đầu anh chứa cả một bộ từ điển bách khoa. Năm đó anh chừng 45 tuổi. Sau hai tháng khổ sai tại khu đồi 300, trở lại trại tù ít ngày thì anh chết vì suy dinh dưỡng và kiệt sức nhưng tinh thần anh luôn luôn vững mạnh. Giờ này, thân xác anh có thể còn đang bị cộng sản chôn giấu tại một góc rừng nào đó trong vùng Hoàng Liên Sơn trong nỗi đau khôn nguôi của vợ con anh. Tên anh là Đặng Vũ Ruyến, Trung Tá, Chánh Sở Địa Hình tại Đà Lạt.</i></span></b><br />
<b><br />
<span style="color: purple;"><i></i></span></b><br />
<b><span style="color: purple;"><i>Kể từ ngày đó đến nay đã hơn 30 năm, mỗi khi nhớ đến Anh, tôi vẫn không tin là Anh đã chết mà Anh đang bay…bay vào Vạn Vạn Lý, và…fade away…vào nơi bất tử.</i></span></b><br />
<b><br />
<span style="color: #274e13;"></span></b><br />
<b><span style="color: #274e13;">Đỗ Ngọc Uyển </span></b><br />
<b><span style="color: #274e13;">(Khoá 4 Thủ Đức)</span></b><br />
<b><span style="color: #274e13;">Tháng 1 năm 2010</span></b><br />
<b><span style="color: #274e13;">SanJose, California</span></b><br />
<br />
<b><span style="color: red; font-size: large;">Tài liệu tham khảo:</span></b><br />
<b><span style="color: blue;">http://untreaty.un.org/cod/icc/statute/99_corr/2.htm, The Rome Statute of the ICC</span></b><br />
<b><span style="color: blue;">http://www.geocities.com/cabvoltaire.geo/MacAthure, Douglas MacAthur’s Farwell Speech to Congress</span></b><br />
<b><span style="color: blue;">http://www.opinionjournal.com/best/?id=110010372, The Wall Street Journal, from the WSJ Opinion Archives by James Tananto</span></b><br />
<b><span style="color: blue;">http://un.org/en/law/index.shtml, International law, international Courts …</span></b><br />
<b><span style="color: blue;">http://www2ohchr.org/enghish/bodies/hrcouncil/specialsession/9/fac..., United Nations Fact Finding Mission on the Gaza conflict</span></b><br />
<b><span style="color: blue;">http://www.nytimes.com/2009/03/05/world/africa/05court.html?r=1&partner=rssnyt&emc-rss&pagewanted Court Issues Arrest Warrant for Sudan’s Leader</span></b><br />
<b><span style="color: blue;">http://geography.about.com/cs/politicalgeo/a,statenation.htm, Defining an Independent Country</span></b><br />
<b><span style="color: blue;">http://www.guadian.co.uk/world/2009/dec/14/tzipi-livni-israel-gaza-a... British court issued Gaza arrest warrant for former Israel minister Tzipi Livni</span></b><br />
<b><span style="color: blue;">http://www.guardian.co.uk/world/2009/dec/14/israel-moshe-yaalon-vi... Israel minister Moshe Ya’alon turned down UK visit over arrest fears</span></b>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6565392974864794029.post-22955446332587629532010-06-20T00:06:00.001-07:002014-03-21T17:18:09.413-07:00NHỮNG CON CÀO CÀO XANH<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"> </span></span><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<span style="font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhrVZScR3sMgvZhbJEJBVezz9lERTM7Eqb7Vk5oSbsP6neDVQkfjF0SIVSR6qaPLGgoEb60ZSHap81Eo4466X8CWb0KQNygps2UZAy9seei9Cyvv-KdaCUBbhslDCTGGf_Uzz7HAttT_5E/s1600/58149_155875784435589_100000395054874_345046_3406893_n.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhrVZScR3sMgvZhbJEJBVezz9lERTM7Eqb7Vk5oSbsP6neDVQkfjF0SIVSR6qaPLGgoEb60ZSHap81Eo4466X8CWb0KQNygps2UZAy9seei9Cyvv-KdaCUBbhslDCTGGf_Uzz7HAttT_5E/s1600/58149_155875784435589_100000395054874_345046_3406893_n.jpeg" height="300" width="400" /></a></span></div>
<span style="font-size: large;"> </span><br />
<br />
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"> <b><span style="color: #00007f;">Dương, Thịnh</span></b></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><br /></span></span>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><i><span style="color: #bf5f00;">Tác giả, 63 tuổi, là cư dân Westminster, thành phố Little Saigon. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện một cựu tù nhân chính trị đến Mỹ theo diện HO-8 đi tìm gặp vợ con sau nhiều cuộc đổi đời.</span> </i></span></span><br />
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Đứng trong hàng rào kẽm gai của khu thăm nuôi. Bé Mai cố nhướng mắt để tìm người cha than yêu của mình trong số những đoàn người gầy guộc, xanh xao, vàng vọt đang lếch thếch cất bước trên đường về trại tù. Với ánh nắng trưa hè gay gắt,mọi nguời đi thăm nuôi đều đứng trong mái hiên ngẩng cổ nhìn ra. Riêng bé Mai bất chấp những tia sáng nóng đang rọi trên đôi má ửng đỏ, những giọt mồ hồ đang rịn trên trán. Cô bé cố giơ cao những con cào cào xanh hướng về phía đoàn người đang lần lượt đi qua, hầu mong cha của mình sẽ mau chóng nhận ra. Ông Sinh đã nhận ra con gái , ông giơ cao lon gô vẫy vẫy. Bé Mai sung sướng reo lên :</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Má ơi. Con thấy ba rồi! Con thấy ba rồi ! </span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Đoàn tù vẫn bình thản bước lên đồi. Ông Sinh vừa đi vừa ngoảnh cổ lại đằng sau nhìn con..Khi không còn thấy hình bong cha nữa, bé Mai mới chịu chạy lại bên mẹ thút thít khóc</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Thiếu phụ rút khăn tay lau mồ hôi trên trán con, vuốt mái tóc bé an ủi :</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Nín đi con, tí nữa mẹ con mình gặp cha rồi.”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Thời gian thăm nuôi thật ngắn ngủi, chỉ mười năm phút. Ông Sinh chỉ kịp ôm con vào lòng, hôn lên má con. Hỏi han vợ năm ba câu, chẳng nói được gì nhiều, đã gần hết giờ.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Mọi người trong phòng thăm nuôi chỉ biết nhìn nhau khóc và khóc. Đến gìơ. Tên cán-bộ oắt con quơ quơ khẩu súng AK. về phía mọi ngừời:</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“ Đã hết giờ, yêu cầu mọi người đứng lên ra về.”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Ông Sinh vôi vàng nắm chặt hai bàn tay vợ và ôm hôn con lần cuối, sách bị gói lương khô cùng mấy con cào cào theo chân mọi người ra cửa.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Ngồi trên chuyến xe lô trở về thành phố, hầu hết là những bà vợ đi thăm nuôi chồng, họ đều mệt mỏi trong cuộc hành trình dài. Phần vì đường xa, phần vì phải thức khuya dậy sớm để nấu thức ăn, giờ đây tất cả đều cố nhắm mắt thiu thiu ngủ dưỡng sức. Riêng bé Mai không tài nào ngủ được, dù rất muốn ngủ và mệt mỏi. Hình dáng của người cha luôn luôn lởn vởn trong trí óc bé, than hình gầy gò, đen đủi cùa ông khác xa với hình dáng trắng trẻo, hồng hào, mập mạp trước kia rất nhiều. Bé là người được cha thương yêu nhất. Đêm nào ông cũng ru bé ngủ, kể truyện cho bé nghe, trước khi rời khỏi phòng ông không quên hôn lên nút ruồi son trên cổ bé, mà ông thgường gọi đùa là : Nốt ruồi mang đến nhiều sự may mắn.”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Ông có đôi bàn tay rất khéo léo và nghệ thuật. Chính ông đã dậy cho bé xếp hình những con thú, đồ vật bằng giấy nhất là thắt hình những con cào cào bằng lá dừa non thật là tuyệt, trông chúng đẹp, hung dũng, oai phong biết bao! Bé rất thích và thường thắt để tặng bạn bè, vì thế chúng thường chọc và gọi bé lá con cào cào xanh.Biệt hiệu này bé rất thích và thường hay kể lại với cha. Ông nói con cào cào xanh với đôi chân cứng cáp, nhẩy xa, biểu hiện cho sự tương lai vững chắc. Cha muốn con gái của cha sau này cũng giống như những con cào cào này.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Riêng ông Sinh, ông không thể không cầm được nước mắt khi nhìn giỏ quà của vợ con. Sau gần hai năm tù cải tạo, đây là lần đầu tiên ông được thăm nuôi. Giỏ qùa dù ít nhưng nó đã gói ghém biết bao nhiêu mồ hôi, nước mắt, tình thương của gia đình, dù ít nhưng ông rất ấm lòng. Nhất là mấy con cào cào xanh, nhìn chúng ông cảm thấy vui vui và xao xuyến trong lòng. Cô bé không biết đã bỏ biết bao nhiêu công sức, tình thương yêu gói trọn vào đó để dành cho cha. Nghĩ tới đó tim ông như thắt lại</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Đây là lần đầu và cũng là lần cuối ông gặp mặt vợ con. Kể từ ngày thăm nuôi cho tới mấy năm sau này, ông không hề nhận được bất cứ tin tức gì về gia đình. Lòng ông như rối bời, tâm tính như mất trí, thân xác kiệt quệ. Mấy lần ông đã ngã qụy, tưởng không thể sống nổi, may nhờ bạn bè an ủi, giúp đỡ về vật chất cũng như tinh thần , ông đã qua khỏi.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Cuộc sống tù đầy cứ như thế: Chịu đựng, đau khổ, đói khát. Cho tới cuối năm 1981 ông được thả về.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Ra khỏi tù , ông không còn nơi nương tựa. Theo chòm xóm cho biết : Vợ con ông đã vượt biên năm 1976. Gia đình bên vợ thì đã bán nhà dọn đi nơi khác, không biết biệt tích nơi đâu. Còn bên ông thì không có ai cả, vì ông vô Nam chỉ có một mình khi ông mới mười hai tuổi. Thế là hết ! không biết đâu mà mò.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Điều làm ông lo âu nhất, là vợ con ông có thật sự đi vượt biên không, hay là tin đồn nhảm?! Nếu đúng như vậy, liệu có thoát không? Hay là đã bị…..ông không dám nghĩ tiếp. Nếu thoát, tại sao không gửi thư về để cho ông biết tin Những câu hỏi tại sao ?....tại sao?...làm cho ông điên đầu. Hiện giờ ông mù tịt, và cũng không hiểu vì sao.?!</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Ra khỏi nhà tù nhỏ, ông lại vô nhà tù lớn. Cũng lao động thân xác để kiếm miếng ăn, cũng phải học tập, trình diện hàng tháng. Người ông càng ngày càng tiều tụy, nhưng ông phải ráng sống để có ngày gặp lại mặt vợ con</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">May mắn nhờ một người bạn tù cùng chung một tổ trong trại tù, đưa ông về nhà cho tá túc qua ngày, cùng chỉ ông cách thức vá giầy, dép cũ. Cuộc sống của ông cũng tạm đủ.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Dạo này trời Sài-Gòn hay đổ những cơn mưa bất tử, làm ông Sinh dọn hàng ra, vô muốn bở hơi tai. Hai năm sau này công việc làm ăn của ông đâm khá ra. Giầy dép cũ mới, chôm chỉa gì ông cũng mua tuốt luốt, đem sửa chút ít, dánh bóng lại bán được gía cao.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Một người khách đi đến gian hàng ông. Ngắm nghía lựa một đôi, sỏ vừa chân,, cầm lên hỏi :</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Bác , Đôi này bao nhêu?”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Đang cúi lau giầy, ông vội vàng ngửng đầu lên định trả lời. Nhưng thấy người khách ông bỡ ngỡ, cảm thấy rất quen nên chưa kịp đáp. Người thanh niên thấy mặt ông cũng giật mình lùi lại, trơn mắt như gặp phải ma. Cậu ta định thần nhìn kỹ. Vội hỏi :</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Xin lỗi, xin lỗi. Bác có phải…..phải tên Sinh không?”.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Cũng vừa kịp lúc ông Sinh nhận ra người khách lạ, chẳng ai khác hơn chính là cậu em vợ của mình. Như bắt được vàng. Ông Sinh rối rít dọn hàng không bán nữa.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Hai anh em kiếm một quán cà phê ngồi tâm sự.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Thì ra vợ con ông đi vượt biên thực sự, hiện định cư ở Mỹ. Vợ ông đã có chồng khác và đã có hai con, một trai, một gái. Cha mẹ vợ đã bán nhà ở thành phố, dọn về quê ở. Mấy năm nay ông bà vẫn đều đặn nhân được tiền bạc do con gái chu cấp hàng tháng, và hiện cậu em trai vẫn còn ở với cha mẹ. Không hiểu vì lý do gì, cố ý hay có uẩn khúc gì khác, ông bà lại báo với con gái là ông đã chết trong trại tù.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Ngay ngày hôm sau. Ông Sinh cùng cậu em vợ vội đáp xe đò về thăm gia đình vợ. Chuyến thăm này đã khiến ông Sinh nhận nhiều sự đắng cay tủi nhục. Sự ơ hờ, tiếp đón tẻ nhạt đã làm ông thất vọng. Ông không có địa chỉ cũng như không có tin tức gì về vợ con. Ông chỉ biết đạì khái là : Vợ ông không muốn cho ông biết nơi ở của nàng. Chuyện ông bị chết là do công an tới nhà báo tin.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Nhưng nhờ vào lòng tốt của cậu em vợ, cuối cùng ông cũng có được địa chỉ của vợ con trong tay. Nhưng làm được gì với địa chỉ này ? Đối với vợ, ông có lỗi với nàng chứ không phải nàng có lỗi với ông. Ở vậy chờ chồng nuôi con là việc tốt, nếu không thì đành phải chấp nhận, không thể oán trách. Nhưng với con, ông phải có bổn phận và trách nhiệm. Ông nhớ cô bé vô cùng không kể xiết.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Ông đã viết thơ nhiều lần, nhưng chẳng bao giờ được hồi âm. Lại mu tin, mù tịt. Đầu óc ông rối rắm tơ vò. Con ông ra sao rồi ?!</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Sau đó chương trình HO được cứu xét, đưa các sĩ quan tù nhân cải-tạo qua Mỹ. Ông sung sướng bán tín, bán nghi. Nhưng sự thật đã đến. Giờ đây ông đã ngồi trên máy bay đến Mỹ theo diện HO.8. Việc đầu tiên của ông dự định là sau khi lo thủ tục giấy tờ xong, ông sẽ đi tìm vợ con.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Đứng trước cánh cổng sắt của căn nhà sang trọng, trong một thành phố thuộc tiểu bang Illonois. Ông Sinh lưỡng lự không dám bấm chuông, lòng ông hồi hộp, tim đập loạn xạ.. Ông đang tưởng tượng hình dáng vợ mình bây giờ thế nào? Con mình đã lớn khôn ra sao? Cô bé giờ đã hai mươi mốt tuổi rồi còn gì, không biết ông có còn nhận ra không?!</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Rồi ông tự hỏi có nên vào hay không ? Gia đình người ta đang hạnh phúc, mình vào có đúng lúc không?! Đang lúc suy nghĩ miên man. Chợt ông thấy một thiếu phụ từ trong nhà đi ra, tay cầm bình tưới cây nhỏ, tưới vào những chậu hoa trước cửa. Ông không thể nhầm được, đó chính là vợ mình dù thời gian có thay đổi. Ông tính rướn người lên gọi nhưng kịp ngừng lại.Một người đàn ông tóc vàng từ bên hông nhà đi tới, đến sau lưng người thiếu phụ ôm choàng lấy nàng, hai người hôn nhau thắm thiết. Ông lặng người tê tái, quay gót bỏ đi.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Về quán trọ, ông viết vội vài chữ gửi cho vợ, hẹn nàng cho ông gặp mặt dù chỉ một vài phút. Ngồi trước mặt vợ, ông nhận thấy nàng rất đẹp, đẹp hơn trước nhiều, nhưng cũng không đấu được nhiều nếp nhăn trên trán khóe mắt, vành môi.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Để phá tan bầu không khí ngỡ ngàng. Ông Sinh khen vợ:</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Em. Trông em đẹp lắm !”.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Cám ơn anh. Anh qua đây từ bao giờ? Trông anh già và ốm yếu quá ! Anh có cần sự giúp đỡ gì không? Chồng em quen biết rất nhiều.”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Ông Sinh thấy nàng tự nhiên qúa, không có nét xúc cảm nào lộ trên khuôn mặt. Ông cũng bình thản.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Cám ơn em. Anh, chữ nghĩa tiếng Anh, tiếng u còn kém lắm, vả lại mới qua chưa cần gấp. Anh muốn gặp con, nó dạo này thế nào rồi ?”.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Không trả lời vội. Nàng đẩy ly cà phê sữa tới trước mặt ông:</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Cà phê Starbuck này ở Mỹ có tiếng lắm. Em còn nhớ anh thích uống cà phê nên em kêu. Còn con hả, em cũng muốn mong gặp nó đây. Mấy năm nay nó chẳng hề ghé thăm mẹ. Lâu lâu gọi phôn lấy lệ”.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Ông Sinh nhỏm dậy:</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Em đã làm gì nó? Bây giờ nó ở đâu? Cho anh xin số phôn và địa chỉ của nó!</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Nào em biết. Nó không muốn cho em biết bất cứ điều gì.”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Ông Sinh như chết điếng :</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Em nói thật đó chứ?!”.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Em không dối gạt anh. Dù chúng ta không còn là vợ chồng. Nhưng đối với con em rất mực thương yêu. Có anh đây em rất mừng, anh sẽ lo cho nó. Nó là đứa con rất có hiếu. Sự việc không hay xẩy ra, hoàn toàn do lỗi tại em. Anh đi tìm con dùm em.Cho anh biết thêm là hiện nay nó đang học nghành y-khoa, sắp ra trường. Anh cứ đi hỏi mấy trường đại học xem sao! Em đã dò hỏi khắp mọi nơi rồi, nhưng vẫn biệt vô âm tín. Anh mới qua chắc cần tiền bạc, em giúp.”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Vừa nói, nàng vừa mở bóp lấy cuốn chi phiếu.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Ông Sinh nghe vợ nói một hồi như lùng bùng lỗ tai. Không cần nghe thêm, ông xô ghế đứng dậy.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Nhờ những người quen biết chỉ dẫn. Ông Sinh đăng tin tìm người trên báo chí cả Mỹ lẫn Việt, cùng phôn tới tất cả các trường đại học xa gần, vẫn không có kết qủa. Ở nước Mỹ to lớn này gồm năm mươi tiểu bang, có biết bao nhiêu trường đại học mà kể, tìm người như tìm kim đáy biển, biết đâu mà mò. Rồi ông lại suy nghĩ vớ vẩn, nhỡ con bé tự tử. Nghĩ tới, nghĩ lui làm ông rối trí thêm. Cuối cùng ông đành buông xuôi cho số phận thời gian.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Để mưu sinh và cũng để tạo cơ hội tìm kiếm, ông ghi danh đi học khóa đào tạo y công, phụ giúp trong các bệnh viện, hầu hy vọng có một ngày nào đó gặp được con mình.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Thời gian cứ thế trôi qua. Ông đã phục vụ rất nhiều bệnh viện trong tiểu bang California này mấy năm rối, cũng thăm hỏi nhiều rồi, sự hy vọng của ông càng ngày càng giảm, hầu như tuyệt vọng.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Niềm vui thú duy nhất của ông hiện thời là mấy con cào cào xanh, mà ông cất rất kỹ từ khi thăm nuôi tới giờ, dù chúng đã khô héo quắt queo. Mỗi khi nhớ con ông lại mang ra ngắm nghía, tâm hồn ông lúc đó hoàn toàn chìm đắm trên khuôn mặt cuả bé Mai. </span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">*<br />
Jennifer Trần là một bác sĩ trẻ, đẹp, làm việc rất siêng năng, cần mẫn, hay giúp đỡ mọi người. Ai cần việc gì, khó khăn gì hay trong nhà cần chuyện gì, cần người thay thế, bác sĩ vui lòng giúp đở, dù đó là ngày nghỉ của mình.Bác sĩ đã có vị hôn phu cùng phục vụ trong cùng một bệnh viện. Hai người tính làm đám cưới lâu rồi, nhưng không hiểu vì sao cứ lần này rồi lại lần khác, không thể thực hiện được. Bạn bè thúc giục, khuyên nhủ, nàng chỉ cười.. Tuy là người vui tính thích bong đùa, nhưng bác sĩ Trần vẫn không dấu được nét buồn của mình. Nét buồn đó càng làm tăng thêm vẻ đẹp dịu hiền, mà ai cũng gọi đùa là “nữ hoàng sầu muộn” Dù còn trẻ, nàng vẫn không thích nơi hội hè đình đám, những chỗ đông người, mà chỉ muốn sống cho riêng mình, nhưng đối với bạn hữu nàng cũng quậy ra trò.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Hôm nay ông Sinh nghỉ không đi làm. Ông rảnh rỗi cùng người bạn gìa đi thăm cháu gái của ông ta bị bệnh nằm trong bệnh viện. Tiện thể ông mang mấy con cào mà ông mới thắt đêm qua, cho cháu gái làm qùa.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Ngày chủ nhật, bệnh viện sao có qúa nhiều ca mổ! Bác sĩ Trần đã thấm mệt, mồ hôi rịn đầy trán. Nàng lấy khăn mui xoa chấm chấm mồ hôi, bây giờ nàng mới thực sự được rảnh tay.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Bác sĩ Trần đi qua dẫy phòng khoa nhi để đến phòng ăn, vì từ sáng đén giờ nàng chưa có cái gì vào bụng. Những tiếng cười khanh khách của một bé gái nào đó vang lên từ phòng khoa nhi. Cảm thấy vui vui nàng ghé lại nhìn thử.Một bé gái, nằm quay mặt vào phía trong, hình như đang giỡn với vật gì đó, làm cho cô bé khoái chí cười nắc nẻ. Tính tò mò thúc đẩy, nàng rón rén lại gần, nhìn vào phía trong.. Bất gíác nàng run người lên , mắt mở trợn trừng. Cô bé dang cho hai con cào cào xanh đá nhau, hai con cào cào được thắt bằng lá dừa xanh , trông thật là đẹp. Nàng run run cầm lên mân mê. Hỏi :</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Ở đâu bé có hai con cào cào này?”.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Như sợ bị la mắng, chơi đồ chơi trong phòng bệnh. Cô bé phân bua :</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Không phải của con mua, mà của ông gìa lúc nẫy cho con”.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Bác sĩ Trần không kềm được xúc động , hỏi dồn:</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Bao lâu rồi ? Ông đi đâu ?”.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Cô bé hốt hoảng :</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Dạ…dạ, con cũng hổng biết. Đã lâu rồi!”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Bác sĩ Trần hốt hoảng bước ra khỏi phòng, dáo dác nhìn quanh. Mặc kệ cho bụng đói, nàng chạy từ phòng nọ qua phòng kia, từ dẫy nọ qua dẫy kia để tìm kiếm. Trước sự lạ lùng đó, mọi nhân viên trong bệnh viện đều vây lại hỏi thăm, Nàng hỏi bâng quơ : </span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Có ai thấy ông gìa nào đó trong bệnh viện không?”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Trước câu hỏi ngây ngô đó, mọi người đều không nín được cười, nhưng không ai dám cười trước vẻ nghiêm trọng của bác sĩ Trần.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Trong bệnh viện này, biết bao nhiêu ông gìa, bà cả đi thăm con cháu, người thân. Cảm thấy câu hỏi của mình qúa ngớ ngẩn, nàng cười gượng :</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Thôi. Không có gì, cám ơn các bạn.”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Tuy nói vậy nhưng trong lòng nàng vẫn không yên, tự nghĩ: ”Chỉ có cha mình mới thắt kiểu đó, nhưng ông đã chết rồi mà! Chẳng lẽ vì quá nhớ cha mà đâm ra mê sảng ?.!”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Thôi đi ăn cơm!.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Bác sĩ Trần, chính là bé Mai. Từ khi theo mẹ đi thăm nuôi cha,.trở về nhà, không ngày nào bé không nghĩ đến cha của mình. Ngày vượt biển ra đi, bé nhất định không chịu , đợi ngày cha trở về đi cùng. Vì sự hăm dọa của ông bà ngoại cùng những lời khuyên giải của mẹ, bé đành chịu phép. Sang đến Mỹ bé nhất định phải học giỏi để có tiền gửi cho bà ngọại đi thăm nuôi cha đều đều. Bé sẽ nhẩy cao, sẽ cứng cáp như những con cào cào xanh mà cha đã từng nói.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Cuộc vượt biên êm xuôi. Sau hơn một năm ở trên đảo, bé cùng mẹ được định cư tại Hoa-Kỳ. Dòng đời đưa đẩy, mẹ lấy chồng khác, một anh chàng Mỹ giầu có. Cô bé có thêm hai đứa em gái.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Giờ đây, bé Mai đã mười chín tuổi, cái tuổi bước vô ngưỡng cửa đại học. Càng lớn nàng càng giống cha. Đã nhiều lần nàng biên thư và gửi tiền cho ngoại để hỏi thăm tin tức, cùng sức khỏe của cha trong trại tù, nhưng không ai trả lời. Có hỏi mẹ, chỉ được biết :</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Cha con đã chuyển đi ra ngoài Bắc rồi. Bà ngoại đã già không thể đi được.”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Nói sao nàng tin vậy. Mỗi lần nhớ ông, nàng lại mang hình hai cha con ra ngắm. Tấm hình nàng đã mang theo khi đi vượt biên.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Sống chung đụng trong cùng một mái nhà. Điều làm cho nàng ghê tởm, xấu xa, bỉ ổi nhất là anh chàng Mỹ kia cứ nhởn nhơ mặc quần lót đi trong phòng khách.. Có lần hắn đã dám xàm xở ôm nàng xờ xoạng khi không có mẹ ở nhà. Từ đó nàng đã bỏ nhà đi sang tiểu bang khác, chỉ biết học và làm việc tự lo cho bản thân, lâu lâu hỏi thăm mẹ qua điện thoại công cộng.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Vào một ngày, khi điện thoại về thăm mẹ, được bà báo cho biết : Cha đã chết trong tù!</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Mọi vật như xụp đổ. Nguồn hy vọng bám víu cuối cùng cũng không còn. Thế là hế!</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Nàng đã khóc đến khô cả nước mắt, cuộc sống như tẻ nhạt, chán chường không còn tha thiết gì nữa! Nàng chỉ biết vùi đầu vào sách vở cho quên nỗi buồn, và phải chiến đấu, chiến đấu, cứng cáp như những con cào cào xanh mà cha nàng khi còn sống hằng mong mỏi. Cuối cùng nàng cũng lấy được mảnh bằng chuyên khoa giải phẩu.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Qua tin tức báo chí. Bác sĩ Trần được biết các sĩ quan tù cải tạo được chính phủ Mỹ cứu xét cho định cư tại Hoa kỳ theo chương tình HO.Không hiểu sao nàng hồi hộp lạ thường.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Rồi quyết định bỏ miền đông tuyết phủ, trở về với nắng ấm Cali.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Hôm nay là ngày lễ Thanksgiving day, nàng muốn đi ra biển. Không phải để tắm hay hóng gió mà nàng muốn làm một công việc, công việc này nàng đã dự tính từ lâu nhưng vì qúa bận rộn nên không thể thực hiện được. Nhân ngày lễ tạ ơn nàng phải làm điều gì để nhớ ơn cha. Nàng sẽ thắt thật nhiều, thật nhiều con cào cào thả xuống biển, để chúng mang lời cầu nguyện của nàng đến người cha thân yêu. Nàng tin tưởng rằng ở nơi xa xăm vĩnh cửu nào đó cha nàng sẽ nhận được lời khấn nguyện này.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Nàng rủ bác sĩ Hải (vị hôn phu) cùng đi chơi biển. Chàng rất thích thú lẫn ngạc nhiên về lời yêu cầu này, khác với bản tính trầm lặng không thích nơi ồn ào của nàng từ trưóc đén giờ, bèn okay chấp nhận liền.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Trong khi chờ đợi vị hôn phu đi mua thức ăn. Nàng dã kiếm đựợc khá nhiều lá dừa xanh, cẩn thận chau chuốt tước từng lá và bắt đầu thắt những con cào cào.Nàng để hết tâm trí vào công việc, chìm đắm trong niềm thương nhớ cha.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Ngoài kia. Sau khi đã mua thức ăn, trên đường trở về chỗ cũ nơi bãi biển, chàng thấy một đám con nít đang vây chung quanh một cụ già Việt-Nam, trên tay đứa nào cũng cầm một con cào cào, thấy hay hay chàng cũng xin một con.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Vừa đi vừa ngắm con cào cào, chàng cảm thấy nó rất đẹp và còn có vẻ oai phong nữa. Chàng sẽ cho vị hôn thê, chắc nàng sẽ thích thú lắm! Về đến nơi. Thật, chàng không thể tin vào mắt mình, nàng cũng đang thắt…..con cào cào.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Em đang làm gì vậy.”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Thắt con cào cào.”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Chàng cầm con cào cào mới xin được, vẫy vẫy trước mặt nàng.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Anh cũng có một con.”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Nhìn con cào cào, mặt nàng tái mét, hỏi dồn:</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Ở đâu anh có nó?”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Chàng chỉ về hướng đám trẻ:</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Một cụ già Việt-nam cho anh.”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Chẳng nói chẳng rằng, nàng nắm tay chàng chạy như bay về hướng chỉ. Một ông già, tóc bạc qúa nửa. đeo cặp kiếng lão, Hai tay đang thoăn thoắt thắt những con cào cào. Dù thời gian, tuổi tác có thay đổi, nhưng với hình dáng kia, nét mặt kia đã in sâu vào tâm khảm, nàng không thể nhầm được, chính là cha nàng. Qúa xúc động, nàng ngất xỉu.</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Sự việc xẩy ra qúa đột ngột, bác sĩ Hải hoảng hốt la cầu cứu. Ông Sinh (vâng, chính ông Sinh) ở vị trí gần nhất nghe tiếng hét vội vàng nhào tới. Ông vội thọc tay vào túi quần lấy lọ dầu xanh thoa lên hai thái dương cô gái, giựt tóc mai, giựt gân cổ. Bỗng người ông run lẩy bẩy, tim như muốn ngừng đập, khi ông thấy nốt ruồi son trên cổ cô gái, trên tay cô còn nắm chặt con cào cào. Như có linh tính, ông định thần nhìn kỹ khuôn mặt thiếu nữ. Ông gào lên trong tiếng nức nở, nghẹn ngào:</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">“Trời ơi! Mai….Mai, con tôi.”</span></span></span></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">Cũng vừa lúc xe cứu thương tới nơi, đưa bệnh nhân lên xe. Ông Sinh, bác sĩ Hải cũng vội vàng leo lên theo. Cầm tay con gái, lòng ông Sinh bồi hồi xúc động, ông không nghờ gặp con trong hoàn cảnh này. Hai hàng nước mắt ngắn, dài chẩy trên hai gò má nhăn nheo. Nhưng ông cảm thấy sung sướng và ấm áp vô cùng.</span></span></span></div>
<span style="font-size: large;"><span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span style="color: #00007f;">*<br />
Tin bác sỹ Trần thị Mai gặp lại được cha già sau hai mươi năm xa cách đã loan truyền khắp trong bệnh viện, một vụ trùng phùng đầy đau thương, thích thú, khiến ai cũng mủi lòng. </span><span style="color: #00007f;">Hôm nay nhà bác sỹ Mai thật đông đảo khách tới thăm, bạn bè, thân hữu nghe tin mang hoa tới chúc mừng. Trong mấy năm qua , bây giờ mọi người mới thấy được nét tươi vui, rạng rỡ thực sự trên khuôn mặt u sầu của vị bác sỹ mà họ mến yêu. Nhưng người sung sướng nhất vẫn là bác sỹ Hải.</span></span></span>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0